Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 638 - Q3 - Chương 148: Tiết Thư Sinh Cố Chấp. (3)

Q3 - Chương 148: Tiết thư sinh cố chấp. (3) Q3 - Chương 148: Tiết thư sinh cố chấp. (3)

Bị Hạ Lan Mẫn Chi gây khó dễ, Tiết thư sinh bộ dạng tựa như gió thổi cũng bay ấy bỗng chốc thẳng lưng, lời cứng cỏi:" Dung mạo lời nói của mẫu thân vẫn còn trong lòng, chiếc khóa vàng là đồ để đêm lạnh trông vật nhớ người, không có nó ta vẫn ghi nhớ mẫu thân."

"Lời đại nghĩa ngàn vạn lần không thể đảo lộn, nếu không đó là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Huynh đài, Từ nói, khi lạnh mới biết tùng bách rụng lá cuối cùng."

" Cái khóa vàng đó chẳng qua là chiếc lá cuối cùng trong gió lạnh, được ta cẩn thận che chở mới không rụng theo gió, nhưng cuối cùng vẫn sẽ rụng."

"Nếu huynh đài muốn làm cơn gió đó thì Tiết mỗ không có gì để nói, từ nay trở đi, cái khóa vàng đó chẳng qua là một khối vàng thôi, không có gì to tát."

Thấy Tiết thư sinh cầm túi tiền định đi luôn, Hạ Lan Mẫn Chi chưa cam tâm, nói vọng theo:" Chỉ cần ngươi thừa nhận ta nói đúng, ta sẽ trả khóa vàng cho ngươi, còn cho ngươi 100 quan."

Tiết thư sinh quay đầu nhìn Hạ Lan Mẫn Chi cười:" Ta không biết huynh đài trải qua chuyện gì mà bạc bẽo với cuộc đời như thế. Cái khóa vàng đó ngươi cứ giữ đi, chỉ cần nhớ, tên cái khóa vàng đó có tình yêu của một người mẹ với con, có quyến luyến của người con với mẹ, nói không chừng làm trong lòng ngươi thoải mái hơn."

"Ta nhìn ra rồi, ngươi cần cái khóa vàng đó hơn ta, giữ lại đi, đêm đông lạnh luôn cần hơi ấm."

Nói xong tiếp tục bước đi.

" Đứng lại!" Giọng Hạ Lan Mẫn Chi cao vút lên, tức giận đe dọa:" Nếu ngươi không cần, ta vứt nó vào hố phân."

" Ngươi không làm thế đâu."

" Ngươi thử xem."

" Ngươi sẽ không làm, vì ta phát hiện, ngươi giống ta, đều yêu thương mẫu thân mình, giữ lại đi, đợi ta kiếm được tiền ta sẽ mời ngươi uống rượu Vạn Niên. Rượu đó rất êm, uống vào họng không cay, uống vào bụng không rát, lả rượu ngon." Tiết thư sinh vừa nói vừa đi xa dần:

Hạ Lan Mẫn Chi ngây ra tại chỗ, ánh mắt không rời cái khóa vàng, rất lâu không rời đi.

Phụ nhân béo bên cạnh khẩn trương nhìn cái khóa vàng trong tay Hạ Lan Mẫn Chi, rất muốn bảo hắn vứt đi, bà ta sẽ ngay lập tức nhặt về.

Hạ Lan Mẫn Chi giọng âm trầm nói:" Ngươi bỏ ý nghĩ đó đi, ta không vứt đâu."

Phụ nhân béo cười xấu hổ, vờ vịt làm việc khác, lau cái bàn vốn đã rất sạch.

Mỗi việc làm của Hạ Lan Mẫn Chi vẫn liên tục được gửi tới căn phòng nhỏ bí mật, được ba người cực kỳ quan tâm tới hắn nghiên cứu tỉ mỉ.

"Trường Tôn Vô Kỵ vạch trần chuyện tướng môn che giấu, đem việc Khất Tất Hà Lực mất tích báo cho thiên hạ, xem ra ông ta đã chẳng bận tâm chuyện trở mặt với hoàng đế, ta nghĩ bệ hạ sẽ phản kích." Ôn Nhu dựa vào tường lửa, làm cái mông thiếu miếng thịt của hắn thoải mái hơn:

"Làm vậy là đúng rồi, Trường Tôn gia muốn phản kháng thì tốt nhất tìm đám người Anh công, bệ hạ, hoàng hậu chứ. Hạ được Vân gia nhỏ xíu của ta cũng chẳng làm uy vọng của ông ta tăng thêm, chẳng dọa được ai hết."

Vân Sơ uống rượu Vạn Niên, phải nói hộ tào trong huyện đem thứ rượu Tân Phong này thành rượu Vạn Niên đúng là sáng suốt, được đưa tới Sơn Nam Đông Đạo làm huyện lệnh cũng đáng.

Địch Nhân Kiệt không thích uống rượu lắm, vì rượu khiến người ta không tỉnh táo, hắn ôm cốc trà to uống một ngụm, vỗ lên tin báo về Hạ Lan Mẫn Chi:" Ta xem tình hình này Hạ Lan Mẫn Chi có cơ hội thành người tốt đấy."

Ôn Nhu cười nham hiểm:" Tất nhiên, chúng ta dày công dạy dỗ hắn như thế mà. Sức hút của người tốt luôn rất lớn, nhất là người bỏ ác theo thiện, năng lực sẽ tăng lên rất nhiều. Vì hắn đã trải qua bóng tối, khi đứng ở ánh sáng, hắn sẽ có thêm sức đề kháng với bóng tối."

" Không một nữ nhân nào thích kẻ xấu, dù nữ nhân đó là kẻ xấu cũng hi vọng nam nhân nằm bên cạnh là người tốt."

"Nữ nhân càng xấu xa càng yêu cầu cao hơn nam nhân tốt bên cạnh."

…….. ………..

Ân Nhị Hổ đầy cửa bước vào nhìn thấy Tiết Trường Phong đang chăm chỉ chép sách, lòng không khỏi khâm phục, việc này vốn không cần thiết, nhưng tên này vẫn cứ làm đúng vai trò bản thân đã nhận, thực sự muốn tìm một sơ hở nhỏ cũng không có.

Hắn không quấy nhiễu, ngồi đó đợi Tiết thư sinh đó viết xong nét bút cuối cùng mới hỏi:" Tìm được nhược điểm của hắn chưa?"

Tiết Trường Phong day thái dương nhưng nhức vì thiếu ngủ, vừa rửa bút vừa nói:" Hạ Lan Mẫn Chi giống con sói muốn bảo vệ sói cái trong đàn của mình, nhưng hắn chẳng làm được, bị đả kích hết lần này tới lần khác, khiến hắn vô cùng khổ sở đau đớn."

"Vì thế hắn buông thả hủy hoại bản thân, lấy đó làm sự phản kháng trong vô vọng của mình, nhưng hắn phản kháng càng mạnh, bị trừng phạt càng nặng."

"Lâu dần hắn quên hết điều tốt đẹp, lấy nỗi đau làm thú vui, coi thiên hạ chỉ còn tăm tối, đóng lại trái tim mình."

"Ta dùng cái khóa vàng, đã thành công mở được trái tim hắn."

Ân Nhị Hồ nhìn trừng trừng Tiết thư sinh hồi lâu, ít nhất hắn hiểu là tên này thành công rồi, những lời khác coi như rác:" Có điều thời gian rất eo hẹp, tiến độ của ngươi chậm quá, không nối tiếp được với bước thứ hai."

Tiết Trường Phong chợt nói:" Sau khi chuyện ở đây kết thúc, ta sẽ tới thành Đại Hành."

"Công tác chuẩn bị ở Lạc Dương còn chưa xong mà ngươi đã đi à, nếu thế mọi nỗ lực trước kia của ngươi đều trôi theo dòng nước. Tới thành Đại Hành phải bắt đầu lại từ đầu."

"Ta ghét ở lâu một chỗ, có lẽ ở thành Đại Hành cũng không lâu đâu."

Ân Nhị Hổ tiếc nuối:" Ngươi đọc sách nhiều, thủ đoạn không ít, không như ta, chỉ cần ngươi làm nên sự nghiệp, chủ thượng sẽ tiến cử ngươi làm quan. Ngươi cứ thế này làm sao ở trên người khác được."

Tiết Trường Phong cười dài:" Trừ cưỡi lên người mỹ nhân ra thì ta không hứng thú ở trên ai hết. Nếu muốn làm quan thì ngươi nghĩ ta không đủ thủ đoạn kiếm lấy một cái chức gì đó làm chơi à?"

"Con người ta chỉ khi làm chuyện mình thích mới gọi là sống. Ta muốn tới thành Đại Hành, xem núi trắng nước đen, xem biển lớn sóng cả .. Nếu được, ta muốn tới tận chân trời."

Ân Nhị Hổ không tán thành lý tưởng này:" Ngươi làm xong chuyện trước mắt đi đã rồi hẵng nói."

"Ba ngày nữa tới lúc ngươi giết ta rồi. Ta đã tới Thái y viện gặp nữ nhân Thổ Phồn kia, trong mắt cô ta, người bình thường không phải là người. Khi ta tới cô ta đang dùng trâm đâm thị nữ." Tiết Trường Phong lấy tay minh họa độ dài cái trâm, phải chừng một thước."

"Loại nữ nhân đó, không nam nhân nào thích được, đẹp đến đâu cũng vô ích. Muốn Hạ Lan Mẫn Chi thích cô ta, phải khiến hắn chịu được sự ác độc của cô ta, phải có ý chí nằm gai nếm mật của Câu Tiễn."

"Cho nên đợi khi ta tiến vào cảnh giới bằng hữu chân chính của Hạ Lan Mẫn Chi, các ngươi phải giết ta ... Đừng làm giả thành thật đấy, nếu không thì ta lỗ quá."

Bình Luận (0)
Comment