Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 637 - Q3 - Chương 147: Tiết Thư Sinh Cố Chấp. (2)

Q3 - Chương 147: Tiết thư sinh cố chấp. (2) Q3 - Chương 147: Tiết thư sinh cố chấp. (2)

Hạ Lan Mẫn Chi nhìn túi tiền dẹp lép thì ước chừng trong đó không thể nhiều hơn 50 đồng, cười rất quỷ dị, cầm cái bánh bao lên cắn một miếng, tới miệng thứ hai thì đút cả vào mồm, húp ngụm canh:" Ta đã ăn bốn cái bánh bao nhân thịt trâu, mỗi cái 50 đồng đấy."

Tiết thư sinh không tin, cười nói:" Đâu ra bánh bao 50 đồng một cái, bình thường chỉ 1 đồng thôi."

Lời vừa dắt phụ nhân béo ở bên xen vào:" Quý nhân nói không sai đâu, đây là bánh bao nhân thịt trâu hành tím. Hành tím này chỉ Đông cung mới trồng, ngoài chợ ít vô cùng. Thịt trâu là thịt mới lấy từ phường Tấn Xương, trâu tận cao nguyên mới có."

Khuôn mặt Tiết thư sinh trở nên vô cùng đặc sắc, đỏ bừng bừng, mối mím chặt không nói được gì, Hạ Mẫn Chi nhìn màn sảng khoái cực độ.

Cuối cùng tiết thư sinh đổ túi tiền ra, số tiền chỉ đủ Hạ Lan Mẫn Chi ăn một cái bánh bao rưỡi.

Hạ Lan Mẫn Chi bâng quơ nói:" Kẻ sĩ phải có chí lớn chứ!"

Tiết thư sinh cắn răng, cho tay vào lòng, chỉ nghe tách một cái, khi hắn rút tay ra thì có thêm một chiếc khóa trường mệnh màu vàng.

Chính diện khắc trường thọ vĩnh dương, không rõ phía sau khắc gì, Tiết thư sinh nắm rất chặt, cho thấy thứ này với hắn rất quý giá.

Dù là vậy hắn vẫn đưa chiếc khóa cho phụ nhân béo:" Ta đã uống rượu của hắn, hôm nay sẽ mời hắn ăn bánh bao.”

Hạ Lan Mẫn Chi nhìn thư sinh thân hình gày gò này, nhất thời không biết nói sao, vừa rồi chỉ thuận miệng trêu chọc chút thôi, không ngờ tên này nghiêm túc như vậy.

Vì trả ân mời một bữa ăn, nguyện vứt bỏ thứ mình yêu quý.

Cái khóa đó kiểu dáng cổ kính, bị mài cọ tới sáng bóng, không có chút vết bẩn nào, chứng tỏ thư sinh rất quý trọng.

Hạ Lan Mẫn Chi thấy rất thư thái, nhất là khi nhìn phụ nhân béo tham lam đoạt cái khóa từ tay Tiết thư sinh, tâm tình của hắn càng tốt hơn nữa.

Cho nên hôm nay hắn ăn rất nhiều bánh bao nhân thịt trâu, uống không ít cháo gạo, hắn biết mỗi cái bánh bao là hắn ăn là thịt của Tiết thư sinh, mỗi ngụm cháo hắn uống là máu của Tiết thư sinh.

Tên đó bề ngoài tỏ ra bình thường, trong lòng ắt vô cùng đau đớn, đáng đời, ai bảo ngươi cố giữ thứ sĩ diện không đáng một đồng đó.

Vì có cái khóa vàng, Tiết thư sinh cũng ăn rất nhiều bánh bao, uống rất nhiều cháo, tham lam không kém gì.

Căn uống xong Hạ Lan Mẫn Chi liền cười lớn rời đi, Tiết thư sinh cũng cười, chẳng hề thấy dùng một cái khóa vàng đổi lấy bữa ăn có gì to tát.

Trước khi từ biệt Tiết thư sinh đứng bên đống tuyết lẫn lộn trắng đen gần quán ăn hô lớn:" Tử nói, khi lạnh mới hiểu tùng bách rụng lá cuối cùng."

Bước chân Hạ Lan Mẫn Chi hơi khựng lại một chút, vẫy tay tiếp tục tới Quốc tử giám học.

Môn học của Hạ Lan Mẫn Chi ở Quốc tử giám chỉ có Lễ, mà Lễ là thứ học vấn mà hắn ghét nhất, cả hoàng đế còn không thèm để ý tới Lễ, học vấn này chỉ là thứ vứt đi.

Bằng vào những chuyện bản thân đã trải qua, nên sức tiếp nhận của Hạ Lan Mẫn Chi với chuyện không hay rất cao, như hắn thừa biết phụ nhân béo lừa tiền mình, ngày ngày vẫn để bà ta lừa.

Nếu được hắn hi vọng người trong thiên hạ đều chỉ lừa tiền hắn mà không phải lừa luôn cả nữ quyến nhà hắn.

Một túi thuốc sát trùng nặng năm cân, từ khi Hạ Lan Mẫn Chi phát hiện ra cái túi rượu này còn khiến người ta tôn kinh hơn cả thân phận Chu quốc công, mỗi ngày hắn đều mang thuốc sát trùng tới quán nhỏ ăn cơm.

Trong thời gian này, vô số người uống thuốc sát trùng của hắn, nhưng người biết báo đáp như Tiết thư sinh thì chẳng có ai.

Đã ba ngày không gặp Tiết thư sinh rồi, Hạ Lan Mẫn Chi hơi nhớ.

" Quý nhân nói tên thư sinh nghèo đó à, thời gian qua hắn nhận rất nhiều việc chép sách, chép ngày chép đêm, hi vọng kiếm đủ tiền chuộc cái khóa vàng về."

Nghe phụ nhân béo nói vậy, Hạ Lan Mẫn Chi móc ra mấy quả vàng đặt lên bàn:" Đưa khóa vàng cho ta, lấy cái này đi."

Quả vàng sáng loáng kia tất nhiên đáng giá hơn khóa vàng rồi, thế là phụ nhân béo lấy đi mấy quả vàng, đưa cái khóa vàng cho Hạ Lan Mẫn Chi.

Cái quán nhỏ của phụ nhân béo không nhiều khách lắm, chủ yếu dựa vào một mình Hạ Lan Mẫn Chi duy trì.

Cho nên thức ăn nóng hổi nhất, ngon nhất, chỗ ngồi sạch nhất, luôn luôn để lại cho Hạ Lan Mẫn Chi. Vì không có vị khách này, đừng nói tới vàng, tới tiền đồng chẳng có vài đồng.

Thời gian qua Hạ Lan Mẫn Chi đã coi cái quán này thành của mình một cách đương nhiên, thế là vòng tròn sinh hoạt của hắn lớn lên.

Mỗi ngày tới đây hắn được nghe những câu chuyện mới nhất thú vị nhất vừa mới xảy ra ở Trường An.

Ví dụ Khế Tất Hà Lực bị người ta bắt cóc ở Liêu Đông.

Cũng nghe nói Quách Đãi Phong chủ động xin triều đình cho đi Liêu Đông cứu vị lão soái này về.

Hắn biết Quách Đãi Phong, tên đó trước kia từng tới bái phỏng hắn, định đi qua đường của hắn, khôi phục tước vị của cha.

Khi đó Hạ Lan Mẫn Chi rất khinh thường Quách Đãi Phong, thu lễ vật của hắn, nhưng vì quan hệ ác liệt với hoàng hậu, hắn chẳng nói giúp.

Về sau nghe nói Quách Đãi Phong lập chiến công hiển hách ở Liêu Đông, rốt cuộc khôi phục được tước vị.

Điều này làm Hạ Lan Mẫn Chi hâm mộ lắm, hắn cũng muốn thông qua biện pháp này có được tước vị Chu quốc công, mà không phải dựa vào tổ mẫu, mẫu thân, muội muội không ngừng vào cung hầu hạ hoàng đế mà có.

Liêu Đông, đó là nơi tuyết trắng mênh mông, cưỡi ngựa rong ruổi ở đó hẳn là chuyện vô cùng sung sướng.

Ở đó giết người hoặc bị người giết đối với Hạ Lan Mẫn Chi đều là chuyện lãng mạn nhất.

Thậm chí hắn tưởng tượng sau khi mình chiến tử sa trường, thi thể được đưa về, thân quyến vây quanh hắn mà khóc.

Hắn thấy cảnh đó rất ấm áp.

Hạ Lan Mẫn Chi cũng muốn đi, cũng muốn làm chút chuyện hữu ích thực sự.

Đáng tiếc, hắn chẳng đi đâu được, hoàng hậu muốn hắn tìm lấy một nữ tử tốt mà nối dõi tông đường, còn về bản thân hắn, rõ ràng đã bị hoàng hậu a di bỏ quên rồi.

Khi gặp lại Tiết thư sinh, tên đó có vẻ hưng phấn lắm, chỉ là áo trên người rất mỏng, cái áo lông cừu hay khoác lên vai cũng không thấy đâu nữa. Hai tay hắn đỏ ửng dính đầy vết mực, mặt hốc hác hơn hẳn vì thức khuê, đi đường không vững, vừa gặp Hạ Lan Mẫn Chi liền cười một cái, ném túi tiền nặng chịch lên bàn trước mặt phụ nhân béo.

"Ta góp đủ tiền rồi, bà trả cái khóa vàng cho ta."

Phụ nhân béo khó xử chỉ Hạ Lan Mẫn Chi:" Khóa vàng bị quý nhân lấy đi rồi."

Tiết thư sinh liền xách túi tiền tới trước mặt Hạ Lan Mẫn Chi:" Bữa cơm đó là do ta mời ngươi ăn, không cần phải giúp ta trả nợ. Cầm số tiền này đi, trả khóa vàng cho ta, đó là do vong mẫu đề lại, không thể tùy ý chia tách."

Hạ Lan Mẫn Chi cười tủm tỉm:" Không đủ."

Tiết thư sinh ngạc nhiên:” Không đủ sao?"

"Đợi ngươi kiếm được 100 quan hãy tới đổi lại khóa vàng."

"Ta, ta không có một trăm quan ... Huynh đài .. Nếu đó không phải vật của vong mẫu, tặng huynh đãi không phải là chuyện gì to tát, nhưng ..."

Hạ Lan Mẫn Chi thấy hắn sắp khóc tới nơi, nói:" Nếu đã là vật quý giá mẫu thân để lại, vì sao ngươi dễ dàng vứt bỏ như thế? Ngươi đã bỏ rồi, chứng tỏ thứ đó không quan trọng với ngươi như vậy. Nếu thực sự quan trọng thì 100 quan không phải nhiều."

"Ngoài ra Tử nói, tùng bách rụng hết lá mới biết thế nào là lạnh."

Bình Luận (0)
Comment