Cái phòng nhỏ bí mật này ngày càng được ba người Vân Sơ yêu thích, không chỉ lúc cần làm việc xấu bọn họ mới tới đây tụ tập, bình thường có một mình, ba người cũng thi thoảng ghé qua chỗ này, hưởng thụ không gian riêng tư, trốn lão bà hài tử.
Vì thế Vân Sơ mang tới đây các loại rượu, trà. Địch Nhân Kiệt bổ xung thêm cá loại thịt khô và quả khô. Ôn Nhu là vô dụng nhất, hắn mang tới rất nhiều sách.
Đối diện với câu hỏi về nguồn gốc đứa con của Công Tôn, Địch Nhân Kiệt và Vân Sơ nhìn nhau cười phá lên, cười hồi lâu Địch Nhân Kiệt khịt mũi:" Ta nói mà, ngươi không phải người tốt."
Vân Sơ cũng không định chia sẻ chuyện này, đây là bí mật y sẽ giấu tới cuối đời, chỉ thở dài:" Bùi Hành Kiệm mà nhắc tới ngoại thất Công Tôn là ắt cho chuyện khó nhờ vả nên mới lấy nàng ra dụ chúng ta, ta không đi đâu."
Ôn Nhu chưa định bỏ qua:" Nói chuyện đứa bé kia đi, có quan hệ với các ngươi không?"
Địch Nhân Kiệt xúi:" Hay ngươi đi hỏi thẳng Bùi Hành Kiệm ấy."
"Ta lại chẳng phải tên ngu xuẩn Quách Đãi Phong."
Nói tới Quách Đãi Phong, vân Sơ không nhịn được cười, tên đó đang đi khắp nơi cầu quan chức, đi đến đâu đụng đầu vào tường trước đó mà không nản chí:" Quách Đãi Phong làm sai trình tự rồi, hắn phải cầu quan chức trước, tước vị sau. Bệ hạ đã thỏa mãn cho hắn thứ nguyện vọng cao nhất, trong thời gian dài sẽ không cho hắn cái gì nữa."
Địch Nhân Kiệt đoán:" Bùi Hành Kiệm ở khảo công ty, Quách Đãi Phong ắt tìm tới hắn, liệu chuyện này có liên quan không?"
Vân Sơ ra hiệu cho hai tên đồng bọn tới gần:" Khế Tất Hà Lực mất tích rồi, một nghìn thân vệ chiến tử."
Chuyện này Ôn Nhu chưa biết, Vân Sơ biết không có gì lạ, vì y gài người khắp An Đông đô hộ phủ rồi:" Hẳn do người Tân La đã ra biển làm."
Vân Sơ gật đầu:" Ta cũng nghĩ thế, trừ chúng ta không ai có khả năng đó."
Địch Nhân Kiệt hiểu ra liên quan rồi, hẳn Cao Khản muốn cứu Khế Tất Hà Lực, nhưng đám Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý, Vân Sơ đều không muốn tới Liêu Đông nữa.
Rất có khả năng Bùi Hạnh Kiệm tóm lấy Quách Đãi Phong đang chạy khắp nơi cầu quan chức kia làm việc này.
"Trận chiến Liêu Đông được triều đường ra sức tuyên truyền là chiến công hiển hách nhất của Đại Đường với bên ngoài, là thành tựu lớn nhất của bệ hạ từ khi đăng quang, không cho phép có chuyện gì vấy bẩn."
"Cho nên ta đoán bệ hạ chưa biết, Cao Khản che giấu, muốn ngầm cứu Khế Tất Hà Lực bề, chuyện này chúng ta không nên dính vào."
Vân So tán đồng phân tích của Địch Nhân Kiệt:" Nếu thế Lão Bùi sở dĩ lần này mời chúng ta đi xem Công Tôn múa, chỉ có một khả năng, muốn chúng ta ngậm miệng.”
Địch Nhân Kiệt gõ gõ ngón giữa lên bàn, đây là thói quen khi suy nghĩ của hắn:" Người Tân La không giết ngay Khế Tất Hà Lực để dương oai mà bắt sống, hẳn là muốn trao đổi. Trong số người các ngươi mang từ Tân La về, có ai thuộc cấp bậc phải dùng Khế Tất Hà Lực ra trao đổi không?"
Ôn Nhu lắc đầu:" Không, vì Vân Sơ mắc mưu người ta nên nhân vật trọng yếu của Tân La theo Tân La vương chạy ra biển rồi."
Vân Sơ nhún vai, thật không ngờ hậu quả chuyện đó kéo dài tới tận bây giờ.
Dù sao đây không phải công tác trọng điểm của họ, thuận miệng nhắc tới thôi, sau đó lại bắt đầu ra soát lại kế hoạch liên quan tới Hạ Lan Mẫn Chi.
Hạ Lan Mẫn Chi lần nữa mở đại môn ra, hắn biết chỉ cần then cửa nhà mình có tiếng động là sẽ có phụ nhân béo bắt đầu mưu tính túi tiền của mình.
Dù thế nào thì luôn có người đợi mình, tâm tình của Hạ Lan Mẫn Chi rất tốt.
Quả nhiên cửa vừa mở là nghe thấy ngay giọng nói đon đả của phụ nhân béo:" Quý nhân ra rồi, hôm nay lão phụ có được ít hành tím, còn mua được ít thịt trâu từ phường Tấn Xương, hấp bánh bao nhân thịt trâu to lắm, quý nhân có muốn thử không?"
Người dân huyện Vạn Niên từ lâu đã có thói quen quét tuyết, nên dù tuyết rơi cả đêm, Hạ Lan Mẫn Chi thức dậy không thấy có tuyết đông cứng ở cửa, chắc chắn là do phụ nhân béo dọn quán, tiện thể quét hộ hắn:" Ta tin bánh bao ngon số một, giá tiền cũng là đắt nhất phải không?"
Phụ nhân béo cười mặt nhúm lại như cái bánh bao, ra sức mời Hạ Lan Mẫn Chi nếm thử bánh bao.
Hạ Lan Mẫn Chi biết, cả thiên hạ này, trừ tên ngốc là hắn, không ai đi bỏ tiền mua được cả con gà để ăn cái bánh bao nhân thịt trâu.
Hành tím nghe nói xuất phát từ Đông cung, thịt trâu phường Tấn Xương vốn nổi tiếng, hai cái tên này đi với nhau thì biết ngay không thể rẻ.
Hạ Lan Mẫn Chi trừ không thiếu tiền ra thì cái gì hắn cũng thiếu. Tiền trong tay hắn trừ mua đồ ăn, y phục và vật phẩm sinh hoạt thì chẳng thể dùng vào chỗ nào được nữa. Ví dụ mua nô lệ, thuê phó nhân.
Hắn đang sống một mình trong phủ hối lỗi, không phải để hưởng thụ, đây là điều kiện để hắn được trở về.
Hôm nay trong quán không thấy thư sinh Tiết Trường Phong, càng không thấy bốn tráng hán sống rất phóng khoáng kia, cái quán này trừ ngày đầu có lẽ người ta tò mò nên ghé qua thì sau đó cũng vắng, dù gì đây không phải là khu vực đông đúc.
Nhưng mà bánh bao thực sự rất ngon.
Hạ Lan Mẫn Chi ăn bánh bao từng miếng lớn, không ngờ bánh bao dính nghẹn vào cổ, mắt sắp trắng dã thì một bát canh cứu mạng xuất hiện.
Uống canh vỗ ngực lấy lại được cái mạng, Hạ Lan Mẫn Chi liền thấy thư sinh Tiết Trường Phong kia.
"Cách ăn uống của quý nhân không đúng, người đọc sách chúng ta phải khắc chế dục vọng, không phải trở thành nô lệ của dục vọng, bị nó điều khiển."
Nghe Tiết thư sinh nói thế, Hạ Lan Mẫn Chi thiếu chút nữa chết nghẹn hỏi:" Ta khắc chế liệu người khác có khác chế không?"
Tiết thư sinh đáp:" Tử nói kẻ sĩ không thể không lập chí lớn, bởi vì họ sẽ phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề và đi trên con đường xa xôi."
Hạ Lan Mẫn Chi cười: " Tùng bách tụng hết lá rồi mới biết thế nào là lạnh."
Tiết thư sinh phản bác:" Phải là lạnh mới hiểu tùng bách rụng lá cuối cùng, ý nói mỗi năm khi vào lúc lạnh nhất, các cây cối khác đều điêu linh, mới biết được tùng bách kiên cường ra sao. Ngươi hiểu sai đại nghĩa của Khổng Tử rồi."
" Không, lời của ta chẳng liên quan gì tới đại nghĩa của Khổng Tử, con người đến lúc thê thảm mới biết thế nào là khổ ải."
"Ngươi gặp phải chuyện gì mà tuyệt vọng với cả thánh nhân như thế?"
"Tốt nhất là ngươi đừng nên biết, biết rồi mạng sống khó bảo toàn. Hôm nay ta muốn mời nho sinh cổ hủ ngươi ăn bánh bao thịt trâu đắt nhất."
Tiết thư sinh mò trong ống tay áo ra một cái túi liền, lắc khẽ:" Ta không có thuốc sát trùng, nhưng có thể mời ngươi ăn bánh. Xem đi, ta có rất nhiều tiền."