Nam nhân của phụ nhân béo là một nam tử nông gia đen đùa đang dùng tay xé một cái đùi cừu, ánh mắt ông ta vô cùng chuyên tâm, rất ít khi nói chuyện, khác hẳn với lão bà mồm mép.
Chốc lát sau đùi cừu chỉ còn lại xương trắng, ông ta quệt lên thịt cừu lớp tỏi vụn dày, đặt trước mặt Hạ Lan Mẫn Chi:" Quý nhân ăn ngay cho nóng, để nguội mùi vị giảm ba phần.
Hạ Lan Mẫn Chi đang định dùng đũa gắp thì sĩ tử nói nhỏ:" Huynh đài, thịt cừu xé tay phải dùng tay ăn mới ngon."
Hạ Lan Mẫn Chi vẫy tay:" Tới đây cùng ăn, ta có mỹ tửu."
Sĩ tử trẻ đắn đo một lúc, thấy bốn tráng hán đang cãi nhau vì ngụm rượu cuối cùng cũng từ từ đi tới, ngồi đối diện Hạ Lan Mẫn Chi.
Hạ Lan mẫn Chi bải phụ nhân béo lấy cho cái bát sạch, đổ rượu đưa sĩ tử:" Uống chậm thôi, rượu mạnh lắm."
Sĩ tử trước tiên cầm bát lên ngửi hơi rượu, sau đó phả ra một hơi dài, uống ngụm lớn.
Hạ Lan Mẫn Chi đang đợi cười nhạo hắn, không ngờ tên đó uống rượu mạnh như thế mà mặt không đổi sắc, còn dùng tay bốc thịt cừu ăn.
Rượu thị vào bụng rồi sĩ tử mới đứng dậy thi lễ với Hạ Lan Mẫn Chi:" Trời tuyết, quý nhân, rượu tốt, món ngon, vui này làm gì hơn được."
Hạ Lan Mẫn Chi chỉ bát rượu còn quá nữa:" Cứ uống đi, chỗ ta còn."
"Ngụm rượu này, miếng thịt này đã khiến mỗ thỏa mãn tám phần, ăn uống thêm uổng lắm. Tiết Trường Phong đa tạ quý nhân ban thưởng."
Sĩ tử nói xong không ngờ kẹp sách vào nách, vén rèm đi vào trời tuyết mênh mông, không có nửa phần lưu luyến.
Khi Hạ Lan Mẫn Chi đang ngẩn người một tráng hán mặt đỏ hỏi:" Nửa bát rượu này hẳn quý nhân không uống đâu, không bằng cho huynh đệ bọn mỗ nhé."
Hạ Lan Mẫn Chi gật đầu, tráng hán hoan hô mang rượu về, tiếp tục ồn ào tranh cãi chia rượu.
Nhìn bọn họ, chẳng biết vì sao Hạ Lan Mẫn Chi hâm mộ lắm, có lẽ vì họ đơn giản, chỉ một ít rượu thôi mà đã thỏa mãn.
Hắn không hâm mộ tên sĩ tử giữ mình kia, loại người khắc chế dục vọng là rất vô vị.
Dùng tay bốc thịt cừu ăn đúng là ngon, khi vì cay của tõi kết hợp với cái béo mỡ của thịt cừu, ăn không thấy ngấy, chỉ có hương thơm đầy miệng.
Hai bát rượu lớn làm bốn tráng hán say ngẩng ngưởng, loạng choạng rời cái quán nhỏ, nếu không phải khoác vai nhau, có tám cái chân chống đỡ thì đã ngã hết rồi.
Tiếng ca văng vẳng xa dần.
"Họ là ai thế?" Hạ Lan Mẫn Chi ăn xong mới hỏi phụ nhân béo:
Phụ nhân béo lắc đầu:" Lão phụ không biết, chỉ biết là khách tới quán."
Hạ Lan Mẫn Chi cũng nhận ra mình hỏi một câu thừa thãi, người ta bày quán, tới quán chẳng phải khách à?
Hắn đang định cầm miếng bánh nướng lên cắn thì phụ nhân béo ngăn lại, bà ta lấy cái bánh, dùng tốc độ cực nhanh xé thành từng miếng nhỏ như móng tay, chất đầy bát lớn. Lại đưa thịt cừu Hạ Lan Mẫn Chi ăn dở cho nan nhân của mình.
Chỉ thấy nam nhân đó thêm ít củ cải, một muôi canh nóng rồi đổ bánh xé vụt vào canh, rắc muối, hành xanh, đẩy cho Hạ Mẫn Chi.
"Thử đi."
Vẻ mặt khiêm nhường của phụ nhân béo không còn nữa, thay vào đó là thứ kiêu ngạo của bậc hành gia, cứ như Hạ Lan Mẫn Chi không ăn bát canh thừa này thì phí lắm vậy.
Hạ Lan Mẫn Chi gõ đũa lên bàn cho bằng, hắn quyết định rồi, thứ này mà không ngon, hắn úp cái bát lên đầu bà ta.
Tất nhiên là ngon rồi, Hạ Lan Mẫn Chi thậm chí còn ăn thêm một bát nữa.
Ăn xong hắn rời quán nhỏ ấm áp, quay về Quốc công phủ bao la lạnh lẽo.
Tuyết rơi tới nửa đêm thì dừng, chậu lửa trong phòng đã tắt, Hạ Lan Mẫn Chi lạnh tới không ngủ được, nhìn ngoài cửa sổ chỉ có một màu trắng, cuốn chăn thật chặt ... Hắn nhớ tới tối qua mình ăn bát canh ngâm bánh ...
Hạ Lan Mẫn Chi biểu hiện càng bình thường thì trong mắt Vân Sơ thấy hắn càng không bình thường, càng chứng tỏ người này cách lúc thực sự điên cuống không xa nữa.
Sự điên cuồng trong bình tĩnh đó là điều y muốn, như thế mới có thể làm được việc y cần.
Ôn Nhu đặt ghi chép xuống:" Xem ra Hạ Lan Mẫn Chi đã thích cái quán nhỏ cùng với khách trong quán rồi. Giờ chúng ta tiến hành bước tiếp theo, để cái quán nhỏ thành trung tâm cuộc sống cô độc đó, để hắn thấy trừ vài người ở trên cao vời có lỗi với hắn, những người còn lại đều thiện lương vô hại."
"Thế có hơi phức tạp không?" Vân Sơ thấy kế hoạch của Ôn Nhu quá rườm rà:
" Cần phải thế, vì ta muốn xé nát những thứ tốt đẹp nhất trong lòng hắn trước mắt hắn."
Vân Sơ nhắc:" Ngươi bố trí cho cẩn thận, ta cần hắn phải giữ bình tĩnh tuyệt đối, trí tuệ tuyệt đối, nếu chỉ làm hắn điên thôi thì chẳng ích gì."
" Với khứu giác của Trường Tôn Vô Kỵ, ông ta không thể không nhận ra, dù sao ông ta cũng muốn lợi dụng Hạ Lan Mẫn Chi."
"Đúng, ông ta muốn lợi dụng hắn, còn chúng ta đơn thuần là vỗ về hắn, không để hắn rụng một sợi lông. Khi cần thiết chúng ta thậm chí phải bảo vệ hắn, giúp đỡ hắn, để hắn được toại nguyện."
"Cho nên chúng ta là người tốt." Ôn Nhu vô sỉ tuyên bố:
Địch Nhân Kiệt nãy giờ không nói gì, tới lúc này không nhịn được nữa lên tiếng:" Các ngươi cái gì cũng tốt, chỉ không phải là người tốt, các ngươi nhận làm người tốt làm ta rất buồn nôn."
" Chung Quỳ vì không chịu nổi hai tên các ngươi nên thà đi Chung Nam Sơn xây chùa, còn hơn ở lại nhìn các ngươi bày mưu tính kế hại người."
" Ta cũng sắp không chịu nổi nữa rồi."
Ôn Nhu coi như điếc, quay sang nói với Vân Sơ:" Bùi Hành Kiệm mời chúng ta đi xem Công Tôn múa, ta cứ thấy không bình thường, cơ mà không đi thì tiếc, các ngươi có đi không?"
Địch Nhân Kiệt cười khùng khục:" Bọn ta từng nhìn thấy thứ đặc sắc hơn cơ."
Ôn Nhu kinh ngạc:" Xem khi nào, sao không gọi ta?"
Vân Sơ hồi tưởng đêm hôm đó, tuy trời hơi tối, nhưng khoảng cách rất gần, toàn thân Công Tôn từ trên xuống dưới, y và Địch Nhân Kiệt nhìn không xót chỗ nào, chép miệng nuốt một ngụm nước bọt:" Thứ phi lễ chớ nhìn, thứ phi lễ chớ nghe."
Địch Nhân Kiệt "ừ" một tiếng, miệng sắp chảy dãi rồi, cho tới tận bây giờ, cặp chân dài vô tận của Công Tôn thi thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ của hắn..
Ôn Nhu đảo mắt qua lại giữa hai tên bằng hữu, cái mũi nhạy bén với chuyện mờ ám của hắn đánh hơi ngay ra được có thứ hay ho trong này. Hơn nữa mắt Văn Sơ, Địch Nhân Kiệt khi nhắc tới Công Tôn rất dâm đãng, không phải kiểu nhắc tới nữ nhân của bằng hữu, hỏi nhỏ:" Nói thật đi, đứa bé trai trong nhà Công Tôn là của ai trong hai ngươi?"