Con gà kia rốt cuộc vẫn rơi vào miệng gấu lớn, Lý Trị không ăn miếng nào cả, hắn cực kỳ hài lòng với trạng thái cuộc sống bây giờ.
Chỉ cần tránh được cái cảm giác trời đất quay cuống, tránh được cái cảm giác đầu đau muốn nứt, hắn thấy dù không ăn gà nữa cũng không sao.
Từ khi Lý Hiển sinh ra, Vũ Mị rõ ràng tích cực hơn hẳn, can thiệp vào rất nhiều chuyện trên triều, Lý Trị thấy đây không phải là điều tốt.
Vì thế hắn quyết định đêm nay ở lại tẩm cung hoàng hậu.
Bầu trời đang trong xanh vậy mà tới chiều thoáng cái biến thành màu xám chì, rồi tuyết rơi lả tả.
Hạ Lan Mẫn Chi xoa xoa tay mở cửa sổ ra, nhìn sân bỏ hoang đang dần được tuyết trắng che lấp, nghĩ tới thời tiết nóng ẩm làm người ta phát cuồng ở Lôi Châu, hắn rời phòng giang rộng tay ra, để tuyết rơi lên tay, nhìn nó từ từ tan chảy.
Khi đó vào lúc Lôi Châu nóng bức nhất, hắn đã thề với trời cao, thà chết trong gió lạnh phương bắc còn hơn sống với cái nóng nơi này.
Vì thế Hạ Lan Mẫn Chi không sợ lạnh, ngược lại còn sinh lòng hoan hỉ.
Phủ Chu quốc công trừ hắn ra thì chẳng còn ai, tất cả theo tổ mẫu tới ở trong phủ Hàn quốc phu nhân.
Hạ Lan Mẫn Chi cũng rất muốn tới phủ của Hàn quốc phu nhân, nhưng hoàng hậu hạ nghiêm lệnh, hắn bước vào đó một bước sẽ đưa tới Lôi Châu.
Lôi Châu trừ cá ra chẳng có gì hết, mà thứ hắn ghét ăn nhất chính là cá.
Hạ Lan Mẫn Chi lấy trên tường xuống một cái túi da dê, bên trong chứa thứ rượu mạnh nhất của Trường An --- Thuốc sát trùng.
Rút nút, uống một ngụm lớn, rượu như ngọn lửa xé toạc cổ họng đó làm mặt hắn trở nên hung dữ, phát ra tiếng kêu dài.
Đợi một lúc hơi rượu tan dần, hắn quay đầu nhìn trên bàn còn lại nửa cái bánh nướng cứng đờ, Hạ Lan Mẫn Chi định kiếm chỗ ấm áp ăn một bữa.
Mở đại môn ra, hắn nhìn thấy phụ nhân béo tốt kia đang đứng bên cái quán đối diện rao hàng:" Uống canh thịt cừu đi, thịt cừu miếng to nấu canh đây, uống một ngụm toàn thân ấm áp, uống hai ngụm ..."
Hạ Lan Mẫn Chi sải tước tới chỗ phụ nhân béo:" Ngươi bán đồ ăn sáng hay bán đồ ăn tối thế?"
Phụ nhân béo cười lấy lòng, niềm nở nói:" Nhà cùng khổ làm gì có lúc nào nhàn chứ ạ, giờ tuyết lớn khắp nơi, chính là lúc uống canh thịt cừu. Công tử sao không thử, lão phụ đảm bảo chẳng những sạch còn ngon."
Ở chỗ kề sát với tường phường, phụ nhân béo đã lập một cái lán trúc đơn giản, bốn phía dùng vải xanh quây lại, ít hơi nóng không ngừng bốc lên nóc lán bay ra, ngửi một cái, là mùi thịt cừu thơm nức.
Hạ Lan Mẫn Chi theo phụ nhân béo đi vào trong lán, gió lạnh bị vải chắn bên ngoài, thêm vào bếp lò làm ẩm hẳn, bên trong bốn năm vị khách đang xì xụp húp canh thịt cừu.
Cái làn đơn giản mà sạch sẽ, sạch ngoài dự liệu của Hạ Lan Mẫn Chi, tuy chỉ có một cái bàn mấy cái ghế dài, nhưng bàn ghế lau không dính chút dầu mỡ nào, càng không có đồ ăn thừa vương lại.
Khách cũng sạch sẽ không ngờ, một thực khách có vẻ là người đọc sách, vừa húp canh vừa xem sách, trong lúc lơ đễnh canh nhỏ xuống sách, vội dùng ống tay áo lau đi.
Cho nên hắn rõ ràng mặc trường bào màu lam giặt tới bạc màu, chỉ có ống tay áo là đen.
Sĩ tử thấy Hạ Lan Mẫn Chi nhìn ống tay áo của mình thì ngại ngùng giấu tay áo ra sau lưng, mặt đỏ bừng.
Hạ Lan Mẫn Chi thấy thú vị lắm, trước kia hắn rất thích loại mọt sách thanh thuần này, dễ bắt nạt.
Cho nên Hạ Lan Mẫn Chi ngồi xuống đối diện với sĩ tử kia, sĩ tử thì nhanh chóng cầm bát canh lên, trốn vào góc.
Sĩ tử càng trốn tránh, Hạ Lan Mẫn Chi càng hứng thú, bảo phụ nhân béo cho một bát canh thịt cừu, nửa cái bánh nướng. Phụ nhân béo cười híp cả mắt, còn tặng hắn một đĩa dưa muối màu xanh.
Xì xụp húp canh, canh thịt cừu này đúng là vị rất thuần, vớt thêm một miếng thịt, thịt này chẳng phải xé, dùng miệng mút một cái là thịt rời khỏi xương. Hạ Lan Mẫn Chi không nhịn được lấy túi rượu ra, đổ vào miệng một ngụm thuốc sát trùng, lần này rượu vào bụng cảm giác rất êm, không hề đau rát.
"Í, thuốc sát trùng, ai uống thuốc sát trùng thế?" Bốn tên đại hán đang uống canh thịt cừu cực kỳ quên mình đứng dậy, mũi hít hít liên hồi, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Hạ Lan Mẫn Chi.
Hạ Lan Mẫn Chi chẳng bận tâm tới mấy người đó, cứ ăn uống như không có ai bên cạnh. Bốn tên tráng hán liếm môi thèm thuồng rồi đành ngồi xuống, rõ ràng người ta là quý nhân mà họ chẳng thể bắt chuyện.
Bốn người kia hết hi vọng thì Hạ Lan mẫn Chi hỏi phụ nhân béo lấy cái bát to, đổ thuốc sát trùng kia, ra hiệu cho phụ nhân béo mang cho bốn tráng hán.
Phụ nhân béo bê bát đặt trước mặt bốn tráng hán, nói nhỏ:" Mấy khách gia, quý nhân thưởng đấy."
Một đại hán mặt vuông rau quai nón mắt tròn nhỏ đứng dậy chắp tay:" Nếu là rượu khác thì không dám phiền quý nhân thưởng, nhưng danh tiếng của Thuốc sát trùng, mỗ đã nghe từ lâu, hôm nay được gặp mới may làm sao. Lão bà tử, hãy lấy cho quý nhân một cái đùi cừu thượng hạng đáp lễ."
Hạ Lan Mẫn Chi vốn chẳng bận tâm tới một cái đùi cừu, vốn hắn tưởng đám người kia sẽ như ruồi dính lấy mình thì tráng hán mặt vuông cần bát thuốc sát trùng uống một ngụm.
Không có gì bất ngờ, hắn tức thì mặt mày hung tợn, đấm bàn một phát hét lên:" Rượu ngon , không hổ danh thuốc độc xuyên ruột."
Kêu xong lần nữa chắp tay với Hạ Lan Mẫn Chi, nhìn bộ dạng hắn hẳn là người thích rượu.
Bốn tráng hán chỉ có một bát rượu, nên nhấp từng ngụm, từng ngụm nhỏ thưởng thức. Mỗi khi uống một ngụm, nhất định người sẽ run lên, sau đó phả ra hơi rượu, thúc giục người sau mau uống, nhưng đừng uống nhiều.
Sĩ tử trẻ nhìn bốn người kia uống rượu như uống nước tiên, hưởng thụ vô cùng, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, xem ra cũng thèm.
(*) Lâu lắm rồi mình có đọc bài viết những nhân vật bi kịch trên lịch sử, bài viết đó nói về nhân vật nhỏ vì sống cạnh nhân vật lớn mà cuộc đời bi thảm, trong đó có nói tới Hạ Lan Mẫn Chi.
Mình chỉ nhớ tên này về sau ngủ với một vương phi, chính là con dâu của Vũ Mị, không nhớ đứa con nào. Kiểu người gặp quá nhiều đả kích sau đó thành sống buông thả, trả thù đời.