Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 633 - Q3 - Chương 143: Quán Nhỏ Trước Cửa. (1)

Q3 - Chương 143: Quán nhỏ trước cửa. (1) Q3 - Chương 143: Quán nhỏ trước cửa. (1)

Huyện Vạn Niên sau nhiều năm kiên trì, cuối cùng được nha môn Ung Châu mục cho phép các phường thị phi thương nghiệp được chính thức hợp pháp hóa chuyện kinh doanh nhỏ trong phường.

Thế là chỉ sau một đêm, các hàng quán nhỏ tất cả trong phường thị mọc lên như nấm sau mưa.

Buổi sáng Hạ Lan Mẫn Chi từ trong phủ Chu quốc công trống không đi ra, đột nhiên phát hiện trước cửa nhà mình có thêm một cái quán ăn sáng nho nhỏ dựng kề sát tường phường.

Khi hắn đang nhíu mày thì một lão bà tử mặc áo vải thô, thân hình đồ sộ nhưng hết sức sạch sẽ, dè dặt tới bên Hạ Lan Mẫn Chi thi lễ:" Lão thân bái kiến lang quân."

Hạ Lan Mẫn Chi liếc một cái đề phòng:" Chuyện gì?"

Lão bà tử chỉ cái quán:" Nhờ phúc lang quân, các lão gia của huyện Vạn Niên đã bỏ cấm lệnh không cho mua bán trong phường. Lão phụ nhân muốn làm chút kinh doanh nhỏ, chọn đi chọn lại phát hiện ra nơi này phong thủy tốn, lớn gan bày một quán ăn vặt, thuận tiện cho hàng xóm xung quanh, lão phụ cũng kiếm chút tiền nuôi gia đình."

"Mong lang quân chớ trách."

Hạ Lan Mẫn Chi nhìn cái quán nhỏ đơn sơ, chỉ vài cái cọc tre dựng lên, bên trên phủ ván gỗ mỏng, nhưng buôn bán tấp nập, nghĩ tới cái nhà trống hoắc của mình, mặt lạnh tanh nói:" Mở thì mở ai cản được các ngươi."

Lão bà tử ngạc nhiên:" Lang quân không cho, lão phụ sao dám tự tiện, vì quốc công phủ không có ai, lão phụ mới dám tới hỏi thăm. Nếu là trước kia, dù nha môn cho phép, lão phụ nhân cũng không dám."

Hạ Lan Mẫn Chi hừ một tiếng:" Cứ bày đi, không ai thèm để ý đâu."

Nói xong đi ngay.

"Xin lang quân dừng bước."

Hạ Lan Mẫn Chi mới đi được vài bước bực bội quay đầu, không ngờ thấy lão bà tử kia dùng một tấm vải sạch bọc mấy cái bánh bao nóng hổi, chạy tới bên cạnh hắn, vừa sợ hãi vừa tôn kính đưa lên, giọng lắm ba lắp bắp:" Đây là bánh bao nhân thịt lợn do lão phụ tự tay làm, tuy không dám nói là ngon, nhưng chắc chắn sạch sẽ, mời lang quân nếm thử."

Xưa nay Hạ Lan Mẫn Chi không ăn những thứ lai lịch không rõ ràng, chỉ là lão bà tử đó mắt đầy mong đợi làm hắn nhớ tới tình cảnh thê lương của mình.

Buông một tiếng thở dài, hắn nhận lấy bánh bao, ngoạm một miếng thật to trút bực tức, không ngờ mùi vị thật là ngon.

Nhìn gương mặt già nua sạm đen vì cuộc sống khó nhọc bừng lên nụ cười như đóa hoa, Hạ Lan Mẫn Chi luôn nhạy cảm với phản ứng của người khác nhìn ra niềm vui từ nội tâm, chẳng hề có sự ghét bỏ, khinh bỉ, trào phúng mà hắn hay đối diện.

Thế nên trong lòng hắn rất thoải mái, thêm vào bản thân lại đói, bất tri bất giác ăn hết bốn cái bánh bao to bằng nắm đấm.

Khi hắn định trả lại cái khăn tay cho lão bà tử, phát hiện trước mắt có thêm bát cháo kê vàng.

"Ăn bánh bao khô cổ, lang quân húp ngụm cháo, lang quân yên tâm, đây là bát mới, lão phụ dùng nước sôi rửa đấy, sạch lắm."

Như có ma xui quỷ khiến, Hạ Lan Mẫn Chi nhận lấy bát cháo, nhiệt độ vừa vặn, hắn đứng giữa phố húp một ngụm, đúng là ngon, cháo sền sệt, hạt kê mềm trơn, không có chút bã nào.

Lão bà tử thấy Hạ Lan Mẫn Chi húp cháo rồi cười vàng vui, vỗ tay nói với người qua kẻ lại:" Mau tới ăn nào, bánh bao mập mạp trắng trẻo, cháo kê sạch sẽ vừa miệng quý nhân đây."

Hạ Lan Mẫn Chi là Chu quốc công, cho dù người ta khinh hắn, tránh hắn thì cũng là huân quý, bách tính dù biết Hạ Lan Mẫn Chi hắn chẳng ra hồn người, nhưng chưa bao giờ gặp quân khốn kiếp đó.

Mà Hạ Lan Mẫn Chi bất kể là từ trang phục hay phong độ, tướng mạo, khí chất đều hạng nhất. Mọi người thấy đến quý nhân còn ăn đồ ở cái quán nhỏ liền dừng chân, chuyện làm ăn tốt hơn trông thấy.

Hạ Lan Mẫn Chi vốn lòng mang chút cảnh giác, thấy thao tác này của lão phụ nhân thì bật cười.

Từ lâu rồi hắn không còn tin trên đời có ai vô duyên vô cớ tốt với người khác.

Lão phụ nhân thu hồi khăn tay, tươi cười nhìn Hạ Lan Mẫn Chi không đi. Hạ Lan Mẫn Chi ngớ ra một lúc rồi cười càng to, mò trong ống tay áo ra mấy đồng trả bà ta, bước thẳng tới Quốc tử giám.

Có điều tâm tình của hắn tựa hồ không giống trước nữa, bị một lão phụ nhân gian xảo lợi dụng, vậy mà hắn thấy vui vẻ.

Hắn cho rằng đó mới là phương thức qua lại bình thường nhất giữa người với người, đó là lợi dụng lẫn nhau, nhưng cái bà ta muốn chỉ là vài đồng tiền trong ống tay áo hắn mà thôi, cái này hắn có thể tiếp nhận.

Sợ nhất những kẻ tốt với mình mà không biết mục đích kẻ đó là gì.

Vân Sơ nói mình không bận, kỳ thực hiện giờ y cực kỳ bận.

Trải qua năm năm phát triển, sản nghiệp nguyên thủy của huyện Vạn Niên đã tới giới hạn, nhất là nông nghiệp sau khi trồng bông quy mô lớn đã phát triển tới mức cao nhất.

Vì đề phòng huyện Vạn Niên vì trồng bông mà nông nghiệp trở nên đơn nhất, Vân Sơ trước khi ra trận đã lên kế hoạch bỏ trồng cây lương thực ở vùng đất đồi, ruộng núi, chuyển sang trồng loại cây kinh tế. Năm nay các loại cây ăn quả, ruộng rau, khu chăn nuôi đã thấy hiệu quả bước đầu.

Để thỏa mãn nhu cầu lương thực trong huyện, huyện Vạn Niên thông qua nha môn Ung Châu mục mua lương thực ở Quan Trung, Lũng Hữu với giá cao hơn giá thị trưởng nửa thành.

Dù là thế lương thực huyện Vạn niên có được vẫn rẻ hơn hai thành so với lương thực được hộ bộ cấp cho.

Quan phủ mua bán với quan phủ thì cơ bản không còn là chuyện buôn bán nữa rồi, chuyện ấy chẳng có gì lạ, giá cao đấy, nhưng ngươi không thể không mua.

Mỗi năm huyện Vạn Niên trồng lương thực đều cấp cho bách tính lương thực năm đó trước, chỉ có thể mới khiến bách tính yên tâm trồng bông.

"Đẩy mạnh phát triển thương nghiệp là trọng điểm công tác của huyện nha Vạn Niên một năm sau, lấy trồng bông làm đầu rồng, lấy xưởng bông làm thân thể, chế phẩm bông là đuôi rồng. Trong thời gian ngắn nhất, nhanh chóng mở rộng sản nghiệp bông, nhanh chóng sinh ra hiệu ứng lan tỏa, đó là trọng điểm trong trọng điểm."

"Tiếp đó lấy nghề ủ rượu, chăn nuôi, thủ công nghiệp, phục vụ làm móng rồng, tích trữ sức lực, đợi ngày cất cánh bay."

"Ha ha ha, nghe có lý lắm, có điều không tôn kính trẫm gì cả, cái tên Nhị Bách Ngũ này, rồng có thể đem dùng tùy tiện như thế à?"

"Phải đổi thành hổ ... Ừm, sửa như thế mất đi không ít vận vị ... Thôi thì coi như trẫm không thấy."

Lý Trị nằm nghiêng mình trên giường mềm, hai tay giơ tấu sớ của Vân Sơ, đọc rất chuyên chú, một chân dẫm lên cái bụng mềm của gấu lớn. Gấu lớn đang ngủ say, thi thoảng nước dãi xâu thành chuỗi nhỏ xuống, làm ướt cả mảng thảm lông cừu.

Rất thần kỳ, gấu lớn ngủ say như thế mà Vũ Mị bước vào một cái nó trở mình ngồi dậy ngay, dùng đôi mắt tròn long lanh nhìn nàng.

Sau đó ục ịch đi về phía Vũ Mị, bị Vũ Mị đá ra, nó lại lấy móng tay lớn làm đệm kê cằm, u oán nhìn Vũ Mị với con gà trên khay Vũ Mị bê.

Lý Trị ngồi dậy trách:" Nàng cứ đá nó làm gì?"

"Để cho nó biết, nó là súc sinh."

"Bí phương Lý Thận hiến lên đây à?"

Vũ Mị mỉm cười:" Do lão thần tiên kê đơn đấy, khi hầm gà thêm ít thảo dược, rất tốt cho mùa đông."

Lý Trị thời gian dài ăn rau quen rồi, mất hứng thú với thịt thà, thực ra hắn mất hứng thú với tất cả các món ăn từ lâu:" Mấy năm qua trẫm thấy thân thể nhẹ nhõm chưa từng có, chứng đau đầu chóng mặt lâu rồi không phát tác."

"Tôn thần tiên cũng chẳng nói rõ được nguyên cớ, chỉ nói hết thảy đang phát triển theo hướng tốt hơn, vậy thì phải kiên trì thói quen này."

"Thế nên con gà này nàng cho nó ăn đi."

Vũ Mị nghe thế giận lắm:" Thiếp thân còn không bằng một con gấu à?"

Bình Luận (0)
Comment