Ân Nhị Hổ về tới gian phòng thuê ở khách sạn lớn, trước tiên đi xem khuê nữ đã ngủ say, đứa bé này dáng ngủ rất điềm tĩnh, chỉ là thích mím môi, xem ra sau này sẽ là đứa tham ăn.
Tú Nương thấy hắn đi lâu như vậy mới về, sắc mặt rất kém, hỏi:" Hổ ca bận lắm à?"
Ân Nhị Hổ rõ ràng ứng phó với Ôn Nhu tới kiệt sức, vẫn nói:" Không bận, vài chuyện trong tay chưa xử lý xong thôi, vài ngày nữa mới bận."
Tú Nương nói nhỏ:" Hổ ca, chàng nên tìm cho đứa bé này người mẹ tốt, nếu không đợi khi nó biết nhớ mặt người rồi thì không hay."
Ân Nhị Hổ ngạc nhiên:" Vì sao phải tìm mẹ cho nó? Nàng sắp chết à?"
Tú Nương cúi đầu:" Đứa bé này nhìn là biết sẽ có phúc đừng để bị thanh danh của thiếp làm hại."
Ân Nhị Hổ ngẩn ra:" Mệnh của nó là làm nữ nhi của nữ nhân cửa khép hờ, con người phải biết chấp nhận số mệnh."
Tú Nương nghe thế nước mắt lã chã, van nài:" Hổ ca, chàng xem đứa bé này trắng trẻo sạch sẽ, sau này sẽ được gả cho nhà to. Thiếp thân, Thiếp thân hiện giờ cho nó bú cũng thấy mình bẩn."
Ân Nhị Hổ nắm tóc Tú Nương, bắt nàng phải nhìn vào mặt mình, nói lớn:" Ta là người kiếm sống trên đầu lưỡi đao, nói không chừng mai thôi là chết rồi, nếu nàng nghĩ linh tinh để đứa bé này thành cô nhi ... Kết cục của nó càng thảm."
Tú Nương mắt đầy khiếp sợ, ôm lấy hông Ân Nhị Hổ:" Hổ ca, chàng không chết đâu, thiếp có chết chàng cũng không chết."
Ân Nhị Hổ buông tóc Tú Nương ra, vỗ đỉnh đầu nàng:" Ta vốn không hi vọng có con, nàng cũng không nên có cái hi vọng đo. Có điều nếu con đã sinh ra rồi thì thứ cha mẹ không xứng đáng chúng ta vẫn phải lấy mạng bảo vệ nó."
Nói xong Ân Nhị Hổ nhẹ bước đi tới kéo chăn cho con, gương mặt hung dữ nhìn khuê nữ ngủ hết sức yên bình sinh ra thêm vài phần hiền hòa, lát sau quyết đoán rời khách sạn.
Lúc này trời vất còn sớm, Chợ Tây vào lúc náo nhiệt nhất, những chiếc thuyền nối nhau trên sông sau chợ, đang tranh thủ mặt nước chưa đóng băng đem thật nhiều hàng tới Trường An. Hai bên bờ có mấy chục bến đò lớn nhỏ, đậu hơn hàng trăm chiếc thuyền đủ mọi kiểu dáng. Thuyền đi thuyền lại liên miên bất tuyệt, giao thông thủy đạo nhiệt náo vô cùng.
Để cho đường sông được thông suốt, nên các thuyền đều cố đậu cạnh nhau thật sát, tuy đông qua lại rất trật tự. Nếu như có kẻ nào không thức thời, vì muốn lấy hàng hoặc rỡ hàng nhanh hơn mà chen lấn, khiến nơi này bị ách tắc, thì cuối cùng chỉ có chính những kẻ ngu ngốc ấy mới tổn thất mà thôi.
Ân Nhị Hổ đi vòng quanh Chợ Tây một lượt rồi tới cửa hiệu chuyên bán đồ son phấn.
Chưởng quầy đang cân phấn hoa, thấy Ân Nhị Hổ đi vào thì chắp tay:" Không biết khách quan muốn mua gì cho nữ quyến, tiểu điếm cái gì cũng có, đảm bảo nữ quyến hài lòng."
Ân Nhị Hổ nhìn quanh một lượt, nơi này mùi thơm ngào ngạt làm hắn không thoải mái cho lắm, đang định nói thì thấy cái trâm gài tóc, chỉ nó:" Đóng gói lại cho ta, ngoài ra ta muốn gặp Hoa bà bà."
Chưởng quầy lấy ra tấm vải nhỏ gói lại:" 600 đồng."
Ân Nhị Hổ lấy ra 600 đồng từ ruột tượng trả cho chưởng quầy theo hướng chỉ của ông ta đi vào trong cửa hiệu.
Chợ Tây đa phần là kiểu trước cửa hiệu sau nhà xưởng.
Đi xuyên qua hành lang, Ân Nhị Hổ nhìn thấy mười mấy học đồ, công tượng đang chế tác vật dụng cho nữ nhân.
Một phụ nhân thân hình sồ sề mặt mày hiền từ ngồi trên chiếc ghế dài, tay cầm khung thêu, chăm chú thêu thùa. Thấy Ân Nhị Hổ liền đứng dậy, đón hắn vào gian phòng nhỏ bên trong.
Ân Nhị Hổ nói luôn:" Truyền lệnh Tiết Thư Sinh, Lưu Bảo Tử, Tần Như Ý, Lưu Trường Vũ, bốn người này trong vòng năm ngày phải tới Trường An."
……. ………. ……..
Gió lạnh khiến cảnh sắc của Trường An ảm đạm hơn không ít, Hạ Lan Mẫn Chi nách kép một cuốn sách bọc trong vải, bước chân nhanh nhẹn rời khỏi Quốc tử giám.
Xung quanh rất đông người, nhưng hắn đi tới đâu nơi đó thành trống trải, rất thần kỳ.
Bộ dạng mặt hoa da phấn trước kia đã biến mất rồi, nếu như người này mà không phải tên Hạ Lan Mẫn Chi, ai cũng phải khen một câu hảo lang quân.
Nói ra cũng chẳng có gì kỳ quái, tỷ muội Vũ gia toàn tuyệt sắc nhân gian, Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sáng đều tuấn tú hơn người, đến hàng tiểu bối như Hạ Lan Mẫn Chi dáng vẻ này cũng là đương nhiên.
Nếu không phải thanh danh Hạ Lan Mẫn Chi quá tệ hại thì chắc chắn sẽ là nhân tuyển phu tế được yêu thích nhất trong mắt phụ nhân Trường An.
Tin đồn ngoài phố chợ về chuyện phong lưu của Hạ Lan Mẫn Chi nhiều không kể hết, nhưng làm người ta há hốc mồm là ... Tên này không thích nữ tử bên ngoài, chuyên môn làm chuyện cẩu thả với nữ quyến nhà mình, thậm chí có tin đồn hắn và tổ mẫu của mình ....
Điều này làm nữ tử bên ngoài nhìn thấy hắn trước tiên là ngây ngất, sau là ái mộ, nhưng đến khi biết tên hắn liền thành phỉ nhổ.
Hạ Lan Mẫn Chi không thèm bận tâm, hắn chỉ muốn biết hoàng đế họa hại hết nữ quyến nhà hắn, sau đó làm giết chết thân muội tử của hắn, hắn chẳng tha thiết gì với cuộc đời khốn nạn này nữa.
Nhưng từ sau khi bị đưa tới Lôi Châu, làm bạn với rắn rết, dã thú, Hạ Lan Mẫn Chi biết thế nào là sợ, hắn thậm chí nghi, nếu không phải hoàng hậu sai người chiếu cố, hắn sẽ không sống nổi ở đây mười ngày.
Hắn biết hoàng hậu a di dám bỏ hắn lại ở thế giới hồng hoang này, giống như hoàng hầu dày vò Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng vậy, chỉ cần có thù hận, hoàng hậu sẽ báo đáp hết.
Cho nên từ khi tới Lôi Châu, Hạ Lan Mẫn Chi liền trở nên rất nghe lời, hoàng hậu muốn hắn tới Quốc tử giám học, hắn liền đi học. Hoàng hậu muốn hắn ngoan ngoãn sống trong phủ Chu quốc công không một bóng người, hắn liền ở lại cái phủ hoang vu đó, bình thường không bước chân ra ngoài một bước.
Chỉ khi tới đêm khuya Hạ Lan Mẫn Chi mới thả con rắn độc trong lòng ra. Hắn trần truồng đi trong phủ Chu quốc công tựa như một bóng ma, phát ra những tiếng gào khóc ghê rợn.
Hắn muốn nhảy xuống giếng, sau đó dùng lời độc ác nhất thế giới nguyền rủa hoàng đế, hoàng hậu, cùng với đám nữ quyến không liêm sỉ trong nhà hắn, thậm chí chửi tổ tông mười tám đời bọn họ.
Hắn dùng cành trúc điên cuồng đánh lên thân thể bản thân, dùng nỗi đau thân xác để phát tiết phần nào thù hận trong lòng.
Rồi đến khi trời sáng, mặc y phục vào, hắn lại biến thành thư sinh văn nhã, hoàn toàn cắt đứt với cuộc sống tệ hại trước kia.
Hắn thích đọc sách, thích ngắm hoa, thích ngẩng đầu nhìn chim nhạn bay về phía nam, càng thích nhìn mặt trời lên từ phía đông, lặn ở phía tây.
Mỗi khi mây đen giăng kín trời là lúc hắn hưng phấn nhất, hắn tin, ông trời sẽ giáng Lôi Thần xuống đánh chết những kẻ ô uế, xóa sạch ác nghiệt của họ trên mặt đất.
Khi Hạ Lan Mẫn Chi cho rằng cả thế giới này từ bỏ mình, có lẽ nằm mơ cũng không ngờ rằng, gần đây bất kể hắn làm gì đều được theo dõi ghi chép lại một cách tỉ mỉ, vì có ba người đang rất quan tâm tới hắn.
Trước kia người này với Vân Sơ mà nói là vô dụng, chỉ cần có chút liên quan tới hắn là thanh danh thối như nước cống.
Nhưng bây giờ y cần dùng tới tên này, liền cùng hai người bằng hữu thân thiết nhất, lấy sự quan sát tỉ mỉ nhất của Địch Nhân Kiệt, tâm tư tăm tối nhất của Ôn Nhu, dùng kiến thức tâm lý học đời sau của y, một Hạ Lan Mẫn Chi căm uất trần truồng đứng dưới kính hiển vi của Vân Sơ.
Còn về phần Quả Lê cô nương tới từ Thổ Phồn thì Vân Sơ chẳng cần nghiên cứu, thấy quen rồi, đó là một tiểu cô nương bị chiều quá độ mất đi quan niệm thị phi, một tiểu cô nương như ác ma không có nửa phần nhận thức về sinh mạng con người.
Một tiểu cô nương như thế, chỉ có biến thái mới tiếp nhận được.
Hạ Lan Mẫn Chi là một tên biến thái cao độ, hiện giờ hắn không có một cái gì, nếu nắm được trái tim của tiểu cô nương kia, đoán chừng hắn sẽ từ một tên biến thái tay trắng, thành tên biến thái có thế lực mạnh mẽ.
Loại người như thế thường có thể gây ra được sóng gió lớn, hơn nữa nếu dẫn dắt tốt, nói không chừng có thể chuyển hóa thù hận với Vân gia, tới trên người Trường Tôn gia muốn lợi dụng người Thổ Phồn hại Vân gia.
Đồng thời còn có thể gây cho hoàng hậu chút phiền toái, để nàng đừng rảnh rỗi quá làm phiền Vân Sơ, có thời gian thì đi đánh nhau với Trường Tôn gia ấy.
Khi hai người khổng lồ đánh nhau, Vân gia nhỏ bé dựa vào sự linh hoạt chắc sẽ sống được tới khi một người khổng lồ ngã xuống thôi.
Kế hoạch cơ bản là như thế, muốn để nó phát triển đúng ý muốn, còn có vô số chi tiết nhỏ phải hoàn thiện.
Không sao cả, mùa đông này có ba tên rảnh việc chung sở thích, tính kế người khác.