Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 631 - Q3 - Chương 141: Lâu Rồi Chưa Làm Việc Xấu.

Q3 - Chương 141: Lâu rồi chưa làm việc xấu. Q3 - Chương 141: Lâu rồi chưa làm việc xấu.

Gió lạnh mùa đông đã bao phủ toàn bộ Trường An phồn hoa, lá trên cây đã rụng từ lâu, đó là cách cây cối chuẩn bị để đối phó với mùa đông khắc nghiệt, chỉ còn lại ít liễu run rẩy trong cơn gió lạnh run người.

Một lượng lớn khách lạc đà khách từ Tây Vực tới Trường An, bọn họ thà đi vòng thêm nửa tỏa thành cũng muốn nhập thành từ phía huyện Vạn Niên, chẳng những giảm được không ít loại thuế phí còn tránh được quy củ nhập thành rườm rà.

Những khách sạn gần chợ Đông vì thế chẳng bao giờ vắng khách.

Vân Sơ tay cầm kỳ phổ chơi cờ một mình, Ôn Nhu tự đàn tự nghe, Địch Nhân Kiệt ở phía đối diện vẽ tranh, tuy ở trong cùng một gian phòng nhưng ai làm việc nấy, không liên quan gì tới nhau.

Ở gần vách tường có bếp lò sắt cháy bừng bừng, ấm đồng bên trên phả khỏi trắng cùng tiếng nước sôi lục bục.

Tiếng nước sôi ảnh hưởng tới tiếng đàn của Ôn Nhu, hắn đứng dậy đổ nước sôi vào ấm trà cực lớn, tự rót cho mình một cốc trà, ngửi mùi thơm ngào ngạt, về chỗ cũ.

Địch Nhân Kiệt tranh thủ nói:" Này, ta cũng khát, ngươi rót cho ta một chén trà được không?"

Ôn Nhu cứ như bị điếc, ngồi về chỗ cũ, hai tay cầm cốc trà lớn, thổi phù phù hưởng thụ hơi nóng mang tới cảm giác hạnh phúc giữa mùa đông lạnh, còn cố tình uống trà phát ra âm thanh to tới bất thường.

Tên béo và tên gầy lại cãi nhau rồi, Vân Sơ bực mình đặt kỳ phổ xuống, nơi này là căn cứ bí mật của bọn họ, cứ nghĩ tới đây tạm rời xa mấy chuyện rắc rối trong nhà, hưởng thụ không gian riêng tư của nam nhân, vậy mà hai tên béo gầy như trẻ lên ba, toàn vì chuyện vớ va vớ vẩn mà cãi nhau.

Thấy hai tay Địch Nhân Kiệt đầy màu vẽ, để hắn tự đi pha trà thì lát nữa mình cũng khỏi uống, Vân Sơ đành đứng dậy rót cốc trà to đặt bên tay tên béo:" Nơi này nên có hai tên sai vặt."

Tên béo Địch Nhân Kiệt đã lười lại còn nói:" Không cần, tự mình làm vẫn tốt hơn, với lại chuyện chúng ta làm chúng ta nói không thể để lộ ra ngoài."

"Bố trí mật thất trong khách sạn, ta không biết nơi này bí ẩn ở chỗ nào?" Vân Sơ cũng tự rót cho mình một cốc trà:

Địch Nhân Kiệt lấy một tờ giấy kê cốc trà, đắc ý khoe:" Chính là lợi dụng suy nghĩ này của người ta, không ai nghĩ nơi này có gian phòng bí mật công khai như thế."

"Những năm qua ta đã xây vô số mật thất, không cái nào tốt bằng gian này của chúng ta. Mở cửa sổ sau là đường sông, mở cửa trước là khu chợ sầm uất, lật giường lên có đường hầm, đóng cửa lại thành mật thất."

"Đương nhiên, quan trọng nhất là, gần nhà ta."

Vân Sơ đang định chửi mắng sự vô sỉ của Địch Nhân Kiệt thì cái chuông đồng bố trí trên bàn kêu leng keng:" Ân Nhị Hổ tới rồi đấy ..."

"Để ta ra gặp hắn." Ôn Nhu đặt cốc trà xuống:" Các ngươi nghe là được, thời buổi này muốn tìm một người vừa có năng lực lại đáng tin cậy thật không dễ."

Nói xong đẩy cái giá sách, bước ra ngoài.

Địch Nhân Kiệt không vẽ tranh nữa, rửa tay nói với Vân Sơ:" Trương Giản Chi bị lạnh nhạt hơi lâu rồi đấy."

Vân Sơ chẳng bận tâm:" Ôn Nhu nói Trương Giản Chi có tướng lang cố, không phải người cộng sự tốt, muốn bỏ mặc hắn dăm ba năm nữa hẵng hay. Sao, hắn tìm ngươi à?"

Địch Nhân Kiệt thở dài:" Đúng là thế, huynh ấy thất bại triệt để ở Thanh Đường, không còn mặt mũi nào gặp ngươi nữa. Nếu Ân Nhị Hổ không phù hợp với yêu cầu của ngươi, ta hi vọng ngươi có thể cân nhắc tới Trương Giản Chi."

Vân Sơ từ chối thẳng thừng:" Không được, ta thà dùng người ngu xuẩn một chút mà trung thành còn hơn ..."

Còn đang định khuyên nhủ Địch Nhân Kiệt thì trong cái ống đồng hình loa truyền ra giọng Đinh Nhị Hổ.

"Ngươi là ai?"

Tiếp đó giọng Ôn Nhu từ trong loa truyền ra.

"Ngươi không cần biết ta là ai, từ hôm nay trở đi, ngươi do ta điều khiển."

"Cho ta xem một thứ đã."

"Không có thứ đó ngươi không nghe ta điều khiển chứ gì?"

"Không có thứ đó ta sẽ giết ngươi."

Ân Nhị Hổ không thay đổi, đây là một nguyên nhân mà Vân Sơ thích người Quan Trung, bọn họ ngang ngược, vô lý, cũng không dễ thay đổi.

Khinh sinh tử, trọng lời hứa.

Đó có lẽ là tính cách chung cao nguyên đất vàng mang tới.

Sau khi Ôn Nhu lấy ra thứ chứng minh mình có tư cách ra lệnh cho Ân Nhị Hổ, Ân Nhị Hổ mới kể tỉ mỉ chuyện mình làm ở Lạc Dương ba năm qua.

Trong quá trình đó Ôn Nhu mấy lần cắt ngang lời Ân Nhị Hổ, muốn hắn nói lại đoạn vừa rồi, Ân Nhị Hổ đều trả lời trôi chảy.

Sau nửa ngày kiểm tra, xác nhận người này không có vấn đề gì, Ôn Nhu mới đem chuyện Vân Sơ muốn làm tiếp theo nói với hắn.

Nhiệm vụ nghe rất hoang đường, tác hợp ái tình Hạ Lan Mẫn Chi và Quả Lê cô nương.

Ân Nhị Hổ rời đi, Ôn Nhu quay về.

Đánh giá của Ôn Nhu về Ân Nhị Hổ là:" Người này trung thành có dư, cơ trí không đủ, có điều ta vẫn chọn hắn."

Địch Nhân Kiệt thân thiết với Trương Giản Chi từ nhỏ, luôn muốn nâng đỡ bằng hữu tài hoa nhưng vận mệnh gập ghềnh này:" Trương Giản Chi giờ ở thời điểm thấp nhất của nhân sinh, hắn không có tư cách nói điều kiện với chúng ta, nên độ trung thành vẫn đủ."

Ôn Nhu phản đối ngay:" Ta thà chọn trung thành, tên Trương Giản Chi đó khó khống chế lắm."

Vân Sơ chung suy nghĩ:" Đấu tranh là chuyện trường kỳ, không phải nhất thời, lúc này hắn cùng đường nên trung thành, sau này hắn thấy cơ hội lại trở mặt, ta không muốn bị người ta nắm thóp."

Địch Nhân Kiệt thấy tiếc cho Trương Giản Chi, vì bao năm thi trượt, không ai khao khát thành công, khao khát chứng tỏ bản thân hơn hắn. Chính vì thế khi ở Thổ Cốc Hồn, hắn tự tách ra khỏi kế hoạch của Vân Sơ, muốn lập nên thành tựu của riêng mình.

Chuyện đó làm mất đi sự tin tưởng của Vân Sơ.

Nếu không lúc này đây bốn người bọn họ ở đây cùng bạn việc thiên hạ là chuyện vui sướng trên đời.

Địch Nhân Kiệt nhìn hai người bằng hữu:" Người có tài hoa thì không muốn khuất mình dưới người khác là chuyện bình thường. Nếu chúng ta không chịu mạo hiểm, sẽ không có thu hoạch lớn."

"Luận tới thủ đoạn, Trương Giản Chi hơn Ân Nhị Hổ rất nhiều."

Ôn Nhu lắc đầu:" Ta thích cách làm việc chặt chẽ đâu vào đó của Ân Nhị Hổ hơn, hắn không đủ thông minh thì chúng ta càng phải vạch ra kế hoạch thật tốt để hắn cứ theo đó mà làm."

Địch Nhân Kiệt thở dài:" Nếu các ngươi đều tán thành Ân Nhị Hổ, ta tuy vẫn giữ ý kiến của mình, song sẽ toàn lực giúp hắn đạt được mục đích."

Vân Sơ xoa xoa tay:" Thế là tốt rồi, mùa đông này ta đang rảnh rỗi đây."

Ôn Nhu cười:" Ta cũng chẳng bận gì."

Địch Nhân Kiệt thở dài:" Kỳ thực ta bây giờ bị người chê quỷ ghét, ở Đại lý tự chẳng có việc gì để làm."

Vân Sơ hưng phấn hẳn, đã lâu rồi ba người bọn họ chưa cùng làm chuyện xấu, xoa xoa tay vào nhau :" Nếu thế chúng ta thương lượng nào ..."

Bình Luận (0)
Comment