Đại Đường công chúa đi kết giao hòa hiếu luôn được coi là thủ đoạn ngoại giao hữu hiệu, những nữ tử tông thất gả ra ngoài này, dài thì đem lại cho Đại Đường mấy chục năm bình yên, ngắn thì cũng được một hai năm an lành.
Cho nên trong mắt triều đình, đây là chuyện có lãi, có thời gian, Đại Đường sẽ thong thả ứng phó với nguy cơ, vì ung dung ứng phó nên có được nhiều thắng lợi hơn.
Nếu không xét tới những nữ tử đó đều là người, chỉ coi đó là món hàng, tới ngay Vân Sơ cũng coi là biện pháp rất tốt.
Hành vi của Phó Cửu Đỉnh không thể nào là của cá nhân ông ta, đó là một người rất đơn giản, chỉ chuyên tâm vào y thuật, mà chuyện liên quan tới hôn sự của Đôn Châu, số người có thể ảnh hưởng càng ít. Nếu là Lý Trị sẽ nói thẳng với Vân Sơ, cho nên chỉ có thể là biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ của hoàng hậu mà thôi.
Thân là một người Đại Đường, khi cái bộ tộc lớn này tới giây phút sinh tử tồn vong, Vân Sơ sẵn sàng hiến ra sinh mạng của mình.
Còn cái khác thì miễn.
Phó Cửu Đỉnh chỉ nói một câu thế thôi, sau đó không nhắc tới nữa, hai người giao lưu y thuật rất lâu, Vân Sơ tới nha môn huyện Vạn Niên.
Ôn Nhu suốt ngày đọc văn thư thấy Vân Sơ mặt bình tĩnh tới vô cảm đi vào, đã quá hiểu y, ngạc nhiên hỏi:" Sao lại tức giận như thế?"
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Có người cho rằng có thể khống chế ta."
"Sao vậy?"
" Đốn Châu tới Đại Đường kỳ thực là để kết thông gia, nên có người rất thông minh nghĩ, gả cho ta là tốt nhất. Thêm vào ta đắc tội với người Thổ Phồn, nếu thành thân với Đốn Châu sẽ thuận lợi hóa giải phong ba này."
"Người đó cho rằng đây là chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ, ngươi nói xem, chuyện mắc ói như vậy sao người đó không ói ra nhỉ?"
Ôn Nhu à một tiếng, hắn không khó đoán ra là ai:" Đúng là buồn nôn, ngươi định làm gì?"
Vân Sơ ngồi xuống:" Hạ Lan Mẫn Chi bị đầy tới Lôi Châu ba năm đã về rồi, nghe nói đi đầy ba năm làm hắn không còn điên cuống nữa, trở nên khiêm tốn lễ độ, lại có vóc dáng tốt."
"Tất nhiên thôi, có thể từ Lĩnh Nam sống sốt trở về, không sắp chết thì phải là người rất khỏe."
"Nay Hạ Lan Mẫn Chi tuy mang tước vị Chu quốc công nhưng nghèo đói rách nát. Bất kể thế nào, người này giờ có phong cốt lắm, dù sống khổ cực cũng không nhờ vả Vũ gia. Người như thế ta nghĩ hẳn là lòng mang chí lớn, chỉ thiếu cơ hội."
Kỳ thực Vân Sơ là người hành động rất cảm tính, chẳng qua y đủ bản lĩnh xử lý hậu quả việc mình làm thôi, nhưng điều đó chẳng thay đổi bản chất cảm tính của y.
Ví như treo Đốn Châu lên cổng chợ trong mắt Ôn Nhu là hành vi không nên, không đáng, không cẩn thiết.
Vân Sơ đang kích động, y muốn phản kích cả hoàng hậu, Ôn Nhu thấy khả năng khuyên được y không lớn, nên phải suy nghĩ hộ y.
Nay Vũ Nguyên Khánh chết ở Long Châu, Vũ Nguyên Sảng thì vừa bị đày đi Bạc Châu, người Vũ gia hiện rất cẩn thận, sợ không cẩn thận chọc giận hoàng hậu mà gây họa.
Hoàng hậu truy cùng giết tận đám huynh đệ cùng bối phận, nhưng lại cực kỳ bao dung với đám tiểu bối Vũ gia, loại người đã thối nát như Hạ Lan Mẫn Chi còn được hoàng hậu đưa về đã nói rõ vấn đề.
"Người bị đầy đi Lĩnh Nam có mấy ai lành lặng trở về, vậy mà tên Hạ Lan này chẳng những không bệnh chết mà còn khỏe mạnh trở về, trong này ắt có vấn đề."
"Ta cho rằng không bao lâu nữa người này sẽ được trọng dụng, nếu ngươi muốn làm chuyện này thì phải kín một chút."
……. ………..
Ân Nhị Hổ khi đi qua Bá Kiều, không nhìn dương liễu, hắn là khách quay về, nên không cần bẻ một cành dương liễu cắm lên xe.
Ngồi trong xe ngựa có Tú Nương, bọn họ tới nay chưa bái đường thành thân, cho nên không thể tính là phu thê. Có điều Tú Nương đã sinh cho hắn một đứa con, một tiểu khuê nữ xinh đẹp.
Rời khỏi Trường An ba năm lần nữa quay về, Ân Nhị Hồ chẳng có cái cảm giác cách cả đời người, tuy Trường An có biến hóa lớn, hắn vẫn chẳng có thiện cảm đặc thù gì với nơi này.
Nhà của Tú Nương ở phường Quang Phúc đã được cải tạo thành tiểu lâu hai tầng. Đệ đệ tòng quân của Tú Nương mãi chưa về, nên tòa tiểu lâu này vẫn khóa chặt.
Nhà được cải tạo, láng giềng cũ của Tú Nương cũng phân tán nơi khác, thêm vào ba năm qua đi, tiểu xướng phụ cửa khép hờ liền biến mất trong trí nhớ của họ.
Tú Nương bây giờ dù là láng giềng cũ nhìn thấy cũng chẳng nhận ra. Một phụ nhân tóc lúc nào cũng bù xù, mặt vàng vọt so với phụ nhân trắng trẻo đầy đặn, đoan trang hiền thục, thực sự khác biệt như trời với đất.
Ân Nhị Hổ ở Lạc Dương từ lúc tỳ nữ Cao Câu Ly giảm giá mạnh mua cho Tú Nương hai nha hoàn, một tuổi hơi cao phụ trách nhà bếp, một tuổi nhỏ hơn phụ trách giặt giũ. Theo sau còn có một sai vặt cưỡi lừa, cấu thành một cái nhà đơn giản.
Ân Nhị Hổ tìm phưởng chính phường Quang Phúc, cho ông ta xem phòng khế, nộp 700 đồng tiền quản lý. Phường chính liền mang theo một xâu chìa khóa lớn tới tòa tiểu lâu được một cây hòe lớn che đi quá nửa.
Láng giềng đi nơi khác rồi, với người nghèo mà nói, bán nhà tốt với giá cao, tìm một số nhà cũ giá rẻ để mua, tiền để giành mới là quan trọng nhất. Quan trọng có khoản tiền trong tay, yên tâm hơn ở trong nhà đẹp.
Ba năm trôi đi, phường chính cũng thay bằng người bất lương rồi, ông ta không nhận ra Ân Nhị Hổ hay Tú Nương, chỉ biết đây là nhà thương nhân chuyển từ Lạc Dương tới.
Tú Nương bế con lo sợ nhìn quanh, nhưng nơi này đã biến thành khu phồn hoa trong thành Trường An, đường xá thẳng tắp gọn gàng, đầu đường có nhà ăn lớn, bên cạnh còn có khách sạn rất to.
Ở đó ngựa xe nườm nượp, ồn ào huyên náo, người rất đông, nhưng chẳng có ai quen biết.
Ân Nhị Hổ biết nàng lo cái gì, đón lấy con, nắm bàn tay lạnh lẽo:" Người nghèo không nỡ ở trong căn nhà đẹp đẽ thế này đâu, dù có là tổ nghiệp, nhưng để có tiền phòng thân, bọn họ sẽ bỏ thôi."
"Nàng yên tâm đi, không ai nhận ra nàng đâu, nàng đã rời khỏi vòng tròn sinh hoạt của họ rồi, sau này khó mà gặp được."
Khi hắn đang an ủi Tú Nương thì phường chính quay lại, dẫn theo bốn năm nha nhân, bảo với Ân Nhị Hổ, chỉ cần chịu bỏ tiền thì muốn gì cứ nói với mấy người này, chỉ hai ngày thôi họ sẽ an bài một ngôi nhà đầy đủ thỏa đáng.
Ân Nhị Hổ đưa cho lý chính một quan tiền đặt trước, nói yêu cầu của mình rồi dẫn cả nhà tới khách sạn ở tạm, sau đó ra ngoài.
Đã ba năm rồi, hắn cứ tưởng mình đã bị lãng quên rồi, không ngờ lang quân muốn hắn về gấp, xem ra chuyện hẳn phải vô cùng nghiêm trọng.
………. …………