Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 629 - Q3 - Chương 139: Bất Ngờ Được Mai Mối.

Q3 - Chương 139: Bất ngờ được mai mối. Q3 - Chương 139: Bất ngờ được mai mối.

"Chỉ cần đời này cháu không tới Tượng Hùng bộ Thổ Phồn thì chẳng làm sao cả."

Con khỉ già biết gốc gác thiếu nữ kia, an ủi Vân Na như thế.

"Chỉ cần đời này ngươi không tới Thổ Phồn hoặc đừng để rơi vào tay người Thổ Phồn thì chẳng làm sao cả." Ôn Nhu sau khi biết Vân Sơ phái người suýt giết chết Đốn Châu cô nương cũng đưa ra kiến nghị tốt:

"Chỉ cần trong tháng năm dài dằng dặc sau này, ngươi luôn giữ cảnh giác, đừng để thích khách ở đâu thình lình xông ra đâm chết thì cơ bản ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi."

Đó là lời của Địch Nhân Kiệt sau khi biết tên Nhị Bách Ngũ Vân Sơ lại lập nên chiến tích vĩ đại, biểu đạt sự khâm phục hành vi anh dũng tổ ong nào cũng dám chọc vào của y.

Cô nương Quả Lê tên Đốn Châu tới từ Dương Đồng xa xôi, nhưng người ta thích gọi nơi đó là Tượng Hùng hơn.

Ý tứ là chim đại bàng, còn Tượng Hùng bộ tự xưng là nơi chim đại bàng đáp xuống.

Trong mắt người Tượng Hùng bộ, Tùng Tán Can Bố chẳng qua là tên tiểu tử nghèo tới từ bộ lạc nhỏ ở phía nam Thổ Phồn thôi.

Chỉ có điều tên tiểu tử nghèo ấy lại liên hợp các bộ tộc Thổ Phồn khác đánh bại Tượng Hùng bộ giàu có, văn minh, thông tuệ.

Thế là Tượng Hùng bộ thông minh lựa chọn thần phục, dù sao thần phục rồi thì Tượng Hùng bộ vẫn là Tượng Hùng bộ, chẳng có gì thay đổi.

Sau khi Tùng Tán Can Bố tống nhất Thổ Phồn, mọi thống khổ bi thương của ông ta đều tới từ Tượng Hùng bộ. Đến ngay cả Tạng văn do đại thần Thôn Mễ Tang Bố của ông ta sáng tạo ra cũng là cái biến từ văn tự của Tượng Hùng bộ.

Đối với những chuyện này Vân Sơ không để trong lòng, nếu là trước khi Đông Chinh, y rất có thể bị lấy ra làm dê thế tội, bây giờ y là hầu gia rồi, muốn động vào y không phải chuyện đơn giản.

Quan trọng hơn nữa Trường An cách Thổ Phồn quá xa, cách Tượng Hùng bộ còn xa hơn. Ở thời đại này khoảng cách có thể nhấn chìm thù hận, từ Tượng Hùng bộ tới Trường An phải trải qua mấy tháng trời gian khổ, đợi họ đi hết quãng đường đó thì thù hận cũng bị tiêu hao hết thôi.

Vân Sơ lại gặp Quả Lê cô nương ở Thái y thự, đây là điều y không ngờ. Vì Lão Hà nói y am hiểu ngoại khoa, nhất là chữa lành viết thương bên ngoài, nên được Phó Cửu Đỉnh mời tới Thái y thự thương lượng.

Người chữa trị cho nàng là Phó Cửu Đỉnh, vì bị trói treo lên ba ngày, gây ra tổn thương lớn với Quả Lê, trong đó nội tạng lệch vị trí là chuyện rất phiền.

Cho nên thời gian này, Quả Lê cô nương ở trong Thái y viện do Lão Hà chỉ trì sáng lập.

Thái y viện chẳng qua là một cái viện tử rộng, chuyên môn tiếp nhận bệnh nhân cao cấp nằm viện thôi.

Ở đây người bệnh sẽ được hoạn quan, cung nữ bị đào thải chăm sóc vô cùng chu đáo.

Kiến nghị cũng như đầu tư thiết lập Thái y viện do Vân Sơ đưa ra, cho nên Vân Sơ có tên trong danh sách lãnh đạo của Thái y viện.

Vì dây thừng làm tổn thương cổ tay, cổ chân Quả Lê cô nương, nên Phó Cửu Đỉnh tìm Vân Sơ trao đổi xem có cách nào để da bị tổn thương của Quả Lê khôi phục như xưa không?

Đây là chuyện rất quan trọng, nó ảnh hưởng tới quan hệ giữa Đại Đường và Thổ Phồn.

Không biết Văn Thành công chúa thương lượng với Quả Lê cô nương ra sao, Quả Lê cô nương đồng ý không nói cho phụ thân nàng kiếp nạn mình phải chịu đựng ở Trường An.

Cho nên vết thương của nàng phải giải quyết một cách hoàn mỹ phụ thân của nàng mới không phát hiện ra.

Vân Sơ đưa ra một lý thuyết gọi là ghép da, Phó Cửu Đỉnh và Lão Hà thử mấy lần phát hiện ra cắt từ người khác ra khó mà tồn tại được trên người người bệnh. Có điều da người thân thì có thể.

Có thể dụng da nơi khác của người bị thương, hoặc người thân, hơn nữa tỉ lệ thất bại cao khiến cách này thành gân gà.

Vân Sơ đeo khẩu trang theo Phó Cửu Đỉnh vào phòng bệnh của Quả Lê cô nương. Sau khi vào trong y bỏ khẩu trang ra, vì trong phòng khắp nơi là hoa cúc vàng, tỏa hương thơm mát, thoang thoảng.

Một cô nương mặt nhợt nhạt cuộn mình trong chăn tơ trắng muốt, mái tóc dài trải trên gối, trông hết sức đáng thương.

Bốn thị nữ Thổ Thồn đứng ở bốn góc, như bức tượng xinh đẹp.

Đại bộ phận cô nương Thổ Phồn đều không xinh đẹp, nhưng chỉ cần xuất hiện một người xinh đẹp là vẻ đẹp đó làm người ta chấn động.

Bốn cô nương Thổ Phồn kia chính là mang vẻ đẹp dị vực rung động lòng người đó.

Phó Cửu Đỉnh sai thị nữ để lộ cổ tay cổ chân của Quả Lê cô nương ra.

Vân Sơ chỉ xem qua một cái là lắc đầu, nói với Phó Cửu Đỉnh như chuyện chẳng liên quan gì tới mình:" Dây thừng, xích sắt đã làm tổn hại tới cơ thịt, đây không phải vấn đề giữ được da không, mà là có giữ được chân tay hay không?"

Phó Cửu Đỉnh khẳng định:" Huyết mạch vẫn còn thông suốt, lão phu có thể giữ được tay chân, không có mối lo đó. Song nơi bị thừng tổn hại sẽ co lại, nói cách khác dù chữa lành vẫn có vết thương lớn."

Hai người đã phủ định khả năng Quả Lê cô nương còn có thể khôi phục như xưa.

Quả Lê cô nương hướng về phía Vân Sơ tuôn ra một tràng dài.

Thị nữ xinh đẹp mặt vẫn còn vết thương nói với Vân Sơ:" Chủ nhân muốn ngươi ở lại bối tiếp."

Vân Sơ biết tướng mạo tuấn tú đầy mê lực nam tính của mình gây họa, lại đeo khẩu trang lên, nói với Phó Cửu Định:" Ưa nhìn quá mà, tiểu tử hết cách rồi."

Hai người cứ thế nói cười rời phòng bệnh, sau lưng họ truyền tới tiếng la hét điên dại của Quả Lê cô nương.

Quay trở về phòng thuốc của Phó Cửu Đỉnh, ông già ngồi xuống ghế nói:" Đốn Châu cô nương tới Trường An để tìm một lang quân như ý, nghe nói hồi môn lớn lắm."

"Vốn có ý chọn thái tử điện hạ làm lang quân như ý, nhưng bệ hạ và hoàng hậu đều cho rằng thái tử phi phải là Hán gia nữ. Hoàng hậu có ý muốn cô nương này thành thứ phi, kết quả người ta lại chê thái tử quá nhỏ, đợi thái tử lớn lên thì đóa hoa Cách Tang nàng cũng đã héo rũ."

Vân Sơ à một tiếng, đùa:” Lão tiên sinh thấy ta thích hợp nên định làm mai à?"

Phó Cửu Đỉnh vuốt râu gật gù:" Đúng, tuổi tác, địa vị, tài học của ngươi đều phù hợp."

Vân Sơ vốn nói đùa thôi, ai ngờ thành trò đùa lớn như thế, suýt rớt hàm:" Ta đã cưới vợ sinh con, lão tiên sinh trước khi giới thiệu nữ nhân cũng nên hỏi lão bà ta có đồng ý không chứ? Hơn nữa ta không nạp thiếp."

Phó Cửu Đỉnh chân thành nói: "Làm vậy là cách tốt nhất giải quyết phiền toái lớn của ngươi."

Vân Sơ im lặng một hồi, đầu óc y vận chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đoán ra người đứng sau chuyện này, sắc mặt trở nên nghiêm nghị:" Chuyện này còn phiền hơn phiền toái lớn của ta. Có điều ta cho rằng có một người vô cùng thích hợp, lại còn giải quyết được phiền toái lớn của hoàng hậu."

Phó Cửu Định khựng người, ông ta biết phiền toái lớn của hoàng hậu là ai, nhỏ giọng nói:" Thế không phải là đẩy cô nương đó vào hố lửa à?"

Vân Sơ chỉ nơi phát ra tiếng kêu đau đớn của thị nữ:" Khó nói ai rơi vào hố lửa lắm."

Bình Luận (0)
Comment