Vân Na vừa cùng Đại Phì đi vào nhà Tú Nương liền thấy mấy thanh y nhân đứng trong sân nhà Tú Nương, còn cả nhà Tú Nương thì run bần bật quỳ trên mặt đất.
Trước mặt Tú Nương chính là cái chuối hạt châu kia, Tú Nương lắp ba lắp bắp nói chuỗi hạt này do nó nhặt được.
Mấy người thanh y kia đều là người Đường, từ cách ăn mặc có thể nhận ra là gia nhân nhà quyền quý.
Vân Na lớn thật rồi, trước kia mà nhìn thấy cảnh này nó sẽ nổi điên lao vào đánh người bất chấp, lúc này lại đi thẳng tới nhặt chuỗi hạt châu lên, làm bộ vui mừng reo lên:" A, ta làm rơi chuỗi hạt, thì ra Tú Nương nhặt được."
Nói xong cho chuỗi hạt vào lòng, làm như không thấy những người khác, cứ thế mà bỏ đi, mặt tỉnh bơ như không.
Tức thì một thanh y nhân bước ngang sang chặn đường đi của Vân Na, lạnh lùng nhìn Hồ cơ xinh đẹp đó:" Ngươi là ai?"
Đại Phì nhảy tới chắn trước mặt Vân Na bảo vệ chủ, trợn mắt:" Ngươi là ai?"
Không đợi thanh y nhân trả lời thì một người bất lương tóc hoa râm mặt xẹo hông đeo hoành đao từ ngoài đi vào, lưng khom xuống, cười lấy lòng Vân Na:" Tiểu nương tử cần gì nhiều lời với người chết, xúi quẩy lắm."
Vân Na mỉm cười:" Ném xa chút."
"Đừng hòng đi dễ ..." Thanh y nhân vươn tay ra muốn giữ lấy Vân Na, chỉ nghe rắc một cái, cánh tay đó rơi xuống đất, hắn ôm tay phát ra tiếng rú rùng rợn:
Huyện úy hiện Vạn Niên Trương Giáp mặc trên người bộ giáp nhẹ màu đen uy phong đi vào, thi lễ với Vân Na:" Tiểu nương tử chớ ở chỗ dơ bẩn này nữa."
Vân Na vẫy vẫy tay với Tú Nương, Tú Nương thông minh kéo a gia a nương lật đật chạy ra, cả nhà như chim cút đi theo sau Vân Na.
Theo sau Trương Giáp có sáu bộ khoái tay cầm cường nỏ, rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị sẵn. Tên thủ lĩnh thanh y nhân không ngốc, biết đã rơi vào bẫy của đối phương rồi, thoáng sửng sốt rồi quát:" Gọi hầu gia các ngươi ra đây."
"Hầu gia dạy, giặc tới nhà phải đánh."
Trương Giáp phất tay, thế là trong cái viện tử nhỏ của nhà Tú Nương vang lên tiếng nỏ cùng tiếng kêu la, rất nhanh liền im ắng trở lại.
Không lâu sau một cái xe lấy phân đi qua ngon ngõ nhỏ vắng vẻ trong phường, rồi thêm một lúc nữa, nông phu chở xe phân đó rời phường Tấn Xương, rời thành Trường An. Người bất lương mặt xẹo chính là Lão Lưu, cao thủ truy tìm dấu vết trong huyện, từng lập công tìm được Hoa Lang Đồ ở Liêu Đông, dưới sự chỉ huy của ông ta, thoáng cái tiểu viện nhà Tú Nương sạch sẽ như cũ, chẳng còn chút dấu vết nào.
Vân Na về tới nhà thì thấy ca ca từ huyện nha về, cao hứng ôm tay ca ca:" Cả ngày hôm nay muội không nổi giận, không đánh người, có thông minh không?"
Vân Sơ ngồi xuống xoa đầu Vân Na:" Khá lắm, người ta định chọc giận muội để muội gây họa, kết quả muội tử của ta rất thông minh, làm bọn chúng uổng công trở về."
Vân Na ngồi xuống bên cạnh, không buông tay ca ca, ngước mắt lên hỏi:" Đám người Thổ Phồn vì sao lại kiếm chuyện với ca ca thế?"
"À, vì có kẻ nói với họ ca ca muội là người giỏi sử dụng thuốc nổ nhất."
"Ai mà xấu thế, lại đi nói chuyện này với người Thổ Phồn chứ?"
"Ta chưa biết, nhưng mà sẽ biết ngay thôi."
"Vậy ca ca rốt cuộc có phải người dùng thuốc nổ giỏi nhất không?"
"Hả?" Vân Sơ mở to kinh ngạc:" Ca ca còn không biết thuốc nổ là cái gì."
Hai huynh muội bất lương nhìn nhau cười khanh khách.
Mọi chuyện tất nhiên chưa thể dừng ở đây, đây chỉ là chuỗi sự kiện nối tiếp sau lần Vân Na xúi bậy Lý Hoằng thôi, có điều Vân Sơ thấy Vân Na chẳng làm gì sai hết, mấy chuyện phức tạp này càng không cần biết làm gì.
Cũng không cần biết đám thanh y nhân kia đều là gia phó Trường Tôn gia.
Bọn chúng đi quá đà rồi, Vân Sơ nói, y là ca ca, sẽ gánh hết mọi chuyện thay Vân Na, làm gì cứ nhằm vào y là được. Mặc dù rất có thể do người Thổ Phồn không hiểu tình hình mới tính kế với Vân Na, nhưng Vân Sơ sẽ tính lên đầu kẻ giật dây đằng sau
Sứ giả người Thổ Phồn tới Trường An, vụ án diệt môn sứ giả Thổ Phồn và vụ nổ trên cầu Hàm Dương lần nữa bị lật lại.
Sứ giả Thổ Phồng A Dát Hùng Hành không đồng ý với câu trả lời của Đại Đường rằng cha con Khâu Hành Cung là hung thủ.
Bọn họ cho rằng cha con Khâu gia không có ân oán gì với người Thổ Phồn, nên khả năng vô cùng nhỏ.
Tuy không nói rõ ràng, nhưng mọi mũi giáo đều chỉ vào Lý Tích.
Thêm vào có người thì thầm vào tai người Thổ Phồn, Vân Sơ chính là thanh đao trong tay Lý Tích, liền xảy ra loạt chuyện ở phường Tấn Xương.
Văn Thành công chúa tham gia xong hoạt động chúc mừng long trọng của hoàng đế không về La Ta ngay, mà ở lại hành cung Khúc Giang.
Còn đích thân nói với hoàng đế, nàng rất tò mò ai là kẻ giết nhi tử Lộc Đông Tán.
Cùng lúc đó sứ giả các nước, các bộ ở trong dịch quán của Hồng lư tự tỏ ra vô cùng sợ hãi. Bọn họ nói, không dám ở riêng, thà tất cả chen chúc vào một chỗ, cứ như rời khỏi Hoàng Thành một bước thôi là sẽ nổ tan xác vậy.
Những chuyện này vô hình trung đổ áp lực lên Lý Tích.
Lý Tích từ khi giao ra ấn tín suốt ngày mở tiệc trong nhà.
Đối với chuyện ngoài ta xôn xao đồn ông ta giết chết sứ giả Thổ Phồn với nhi tử Lộc Đông Tán, ông ta chẳng bận tâm. Tuổi 70 rồi mà còn thành công làm một mỹ nữ 17 tuổi có thai.
Thế là Lý gia lại mở tiệc đãi khách ba ngày.
Trong khung cảnh náo nhiệt ấy, mọi người dường như đã quên nữ tử bị treo ở cổng phường Tấn Xương.
Đợi đến khi người của Văn Thành công chúa tìm tới nơi thì nữ tử bị Vân Na gọi là Quả Lê đã thoi thóp rồi.
Ngay cả Vân Sơ cũng phải bội phục sức sống ngoan cường của nữ tử đó.
Người của Văn Thành công chúa đi theo con đường chính thức đòi nữ tử tên Đốn Châu đó, nói cách khác, bất kể là nữ tử đó ngang ngược ở phường Tấn Xương ra sao, chỉ cần không gây ra án mạng thì tội chưa tới mức chết.
Nữ tử đó khi được tộc nhân thả xuống, vốn chỉ còn chút hơi tàn mở trừng đôi mắt đỏ như mắt quỷ ra, nhìn hết người xung quanh mới nhắm mắt lại ngất xỉu.
Thân phận thiếu nữ đó vô cùng tôn quý, là nghĩa nữ của Văn Thành công chúa, nghe nói thân phận phụ thân nàng còn cao quý hơn, cao tới mức người Thổ Phồn không dám nói thẳng tên ông ta ra.
Nghe nói cừu nhà họ nhiều như mây trắng trên trời, ly ngưu nhà họ nhiều như cỏ thảo nguyên, nô lệ nhà họ như đá bên bãi sông ... Thực sự có bao nhiêu thì không nói rõ được, người Thổ Phồn thích dùng từ hình dung ưu mỹ, dễ nghe, nhưng chẳng có tác dụng biểu đạt đích thực.
Ở mặt này người Đường rõ ràng khá hơn một chút, tuy động một chút là chục vạn, trăm vạn, cơ mà ít nhất có đơn vị đo lường nhất định.
Tóm lại nữ tử đó không phải người ai cũng có thể tùy tiện đụng vào, dù nàng rụng một sợi tóc, Đại Đường cũng phải có câu trả lời.