Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 627 - Q3 - Chương 137: Dám Tới Phường Tấn Xương Sinh Sự, Phản Rồi!

Q3 - Chương 137: Dám tới phường Tấn Xương sinh sự, phản rồi! Q3 - Chương 137: Dám tới phường Tấn Xương sinh sự, phản rồi!

Sáng nay Tú Nương không phụ giúp cha mẹ bán hàng mà đi tới tìm Vân Na.

Sau một hồi thì thầm, thế là bọn chúng cùng ra sân mã cầu, xem một đám nữ tử cưỡi ngựa chơi mã cầu.

Vân Na là cao thủ mã cầu hiếm có trong giới nữ, nó thực sự bỏ công sức ra luyện mã cầu, thậm chí có thể đấu với nam tử bình thường không hề thua kém, cho nên đứng bên sân mã cầu, nhìn đám nữ tử la hét đuổi theo quả bóng, trình độ quá kém cỏi, nó thấy vô vị.

Nhất là một số nữ tử rất thích khoe vóc dáng khi ánh mặt trời chiếu qua tháp Đại Nhạn.

Một số đường cong yểu điệu, nhìn rất thích mắt, một số thì ngồi trên ngựa như quả lê.

Bên sân mã cầu có một số kẻ buồn chán đang vẽ tranh, thế là rất nhiều nữ tử chẳng chịu đánh mã cầu cho tử tế nữa, toàn cố ý tạo dáng khoe ra chỗ mỹ hảo nhất cho họa sư xem.

Nói thật đám nữ tử này đa phần chẳng so được với những vũ cơ phường Bình Khang, bình thường nếu không ai bỏ tiền thì đám họa sư cũng chẳng lãng phí thời gian ở nơi này.

Thế nhưng tâm tư của đám họa sư căn bản không đặt lên người đám thiếu nữ kia, mà mọi sự chú ý đặt vào Quả Kê đang ngồi trên lưng ngựa.

Quả Lê là một cô nương rất mỹ lệ, vì đeo một cái áo da dày buộc vào hông, cho nên mới khiến nàng trông như một quả lê.

Vân Na bế Vân Cẩn, cõng Vân Cẩm, kéo tay Lý Tư tới bên họa sư, xem xem hắn vẽ Quả Lê ra sao.

Vừa mới nhìn một cái, Vân Na lập tức chỉ ra lỗi sai:" Ngươi vẽ không đúng rồi, nữ tử kia mù một mắt mà ngươi vẽ lại vẽ hai mắt long lanh như bảo ngọc là sao?"

Giọng Vân Na rất to, ở phương diện sửa sai cho người khác, nó rất tích cực.

Họa sư cổ cứng đờ, xoay người qua từng chút một tựa hồ nghe được tiếng ken két của bàn lề rỉ:" Vị tiểu nương tử này, cô định hại chết ta mới chịu à?"

"Quả lê kia chỉ mùa một mắt, còn ngươi bị mù hai mắt rồi."

Nữ tử mỹ lệ giống quả lê kia được nữ bạn phiên dịch, hiểu lời Vân Na nói, liền cưỡi ngựa mã cầu đi tới trước mặt Vân Na, khinh khỉnh nhìn một Hồ cơ thấp kém phải trông ba đứa bé, tuôn một tràng.

Vân Na nhận ra đó là tiếng Thổ Phồn nhưng nó không hiểu, quay sang hỏi nữ bạn quả lê:" Cô ta nói gì thế?"

Nữ bạn thương hại nhìn Vân Na xinh đẹp:" Chủ nhân nhà ta muốn mua ngươi từ tay chủ nhân của ngươi, sau đó móc mắt ngươi, cắt mũi ngươi, khoét lưỡi ngươi, bẻ hết răng của ngươi. Cuối cùng treo ngươi lên, mỗi ngày chỉ có thể ăn phân như đám lớn bẩn thỉu."

Vân Na nghe vậy chẳng những không sợ, cũng không tức giận, lập tức cao hứng:" Cô ta định bỏ ra bao nhiêu tiền mua ta?"

Quả Lê nghe nữ bạn phiên dịch thì giật một chuỗi vòng cổ ném xuống đất.

Nữ bạn tham lam nhìn chuỗi vòng bảo Vân Na:" Chủ nhân nhà ta muốn dùng chuỗi hạt châu này đổi ngươi."

Vân Na vui vẻ nhặt cái vòng lên, đưa Tú Nương:" Cô ta bồi thường cho ngươi đấy."

Tú Nương rất nghi hoặc nhìn chuỗi hạt châu, nữ tử kia cưỡi ngựa xô đổ quán nhà nó, đánh a gia của nó, cho nên nó mới đi mách lão đại:" Phải một quan tiền với đủ cơ."

Vân Na chỉ cho Tú Nương biết:" San hô châu, lục bảo thạch, hoàng hổ phách, đem bán lấy mấy chục quan tiền cũng không thành vấn đề. Cất kỹ, khi ngươi xuất giá dùng làm hồi môn.”

Đám trẻ con trong phường luôn tin lời lão đại, thế nên Tú Nương vui mừng cất chuỗi vòng đi, dắt tay Lý Tư định đi.

Khuê nữ nhà thương gia đương nhiên hiểu được lợi đừng ở lâu, tránh để người ta đổi ý.

Nữ bạn của Quả Lê thấy đám Vân Na định đi, liền xông tới muốn bắt Vân Na đi, dù sao họ đã trả tiền rồi.

Nhưng bọn họ rời sân mã cầu liền cứ có người xuất hiện cản đường, làm họ không đi nhanh được, đợi khi họ cưỡi ngựa ra tới đường thì đám Vân Na và Tú Nương đã chạy biệt tăm biệt tích rồi.

Quả Lê tức tối vung roi ngựa vun vút trong không khí, chắc là thấy vung roi xuống không đã, cho nên quất vào đầu nữ bạn, đó thực sự là một roi thấy máu.

Nữ bạn thậm chí không dám kêu, ôm đầu nằm rạp xuống lưng ngựa, Quả Lê liên tục quất roi lên lưng.

"Ta muốn lấy đầu lâu nữ nhân đó làm bát." Quả Lê dừng roi, thét lên với nữ bạn:

Thế là Quả Lê dẫn một đám nữ nhân ngông nghênh cưỡi ngựa trong phường Tấn Xương đi khắp nơi tìm Vân Na, khiến cả khu chợ nhộn nhịp trong phường thanh náo loạn.

Tiếng còi trong phường phát ra liên hồi, không lâu sau một đám người bất lương tới khống chế đám nữ nhân này. Quả Lê tức giận lấy roi ngựa quất người bất lương, kết quả bị đám người hung dữ đó đá lăn khỏi ngựa, treo ngược bốn vó trước cửa chợ.

Phường Tấn Xương trước giờ do cha con Lão Lưu quản lý, biết cho chuyện ồn ào liền tới xem, phát hiện là người Thổ Phồn thì mặc kệ. Một nữ nhân Thổ Phồn mà dám hoành hành ở phường Tấn Xương, phản rồi.

Vân Na chẳng biết những chuyện ấy, nó chơi rất vui, sau khi đưa chất tử chất nữ và Lý Tư về nhà thì lên giường đánh một giấc. Ngủ dậy chợt thèm kẹo hồ lô liền dẫn nha hoàn Đại Phì rời nhà tới chợ.

Mặc dù có lệnh cấm trừ hai chợ Đông Tây ra thì bách tính không được phép buôn bán trong phường, nhưng cấm lệnh này ở phường Tấn Xương lung lay nghiêm trọng. Trước kia mỗi khi tổ chức sự kiện lớn gì đó, huyện tôn mới dâng tấu xin cho bách tính bày sạp buôn bán đồ tự mình sản xuất.

Dần dà bách tính kể cả những ngày không có hoạt động cũng bày hàng bán, ai cũng biết cả nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua, thế là chẳng biết từ khi nào, phường Tấn Xương có một cái chợ nhỏ, còn có hai cái cổng đầu cuối chợ hẳn hoi.

Chợ không lớn, chỉ mấy chục quán thôi, đó là do huyện tôn cố tình khống chế như vậy, không muốn trong phường vì buôn bán mà trở nên lộn xộn.

Cái chợ nhỏ còn có thể coi là điểm đặc sắc, chứ nếu thành cái chợ lớn ồn ào chỉ mang lại rắc rối thôi.

Vân Na bước chân nhún nhảy ra chợ, nhổ hai cây kẹo hồ lô trên bó cỏ của người bán kẹo đầu cổng chợ mà không trả tiền, người bán kẹo vẫy vui vẻ chào hỏi nó.

Cái chợ này Vân Na thuộc làu từng nhà rồi, chẳng còn hấp dẫn nữa, nó chuẩn bị tới nhà Tú Nương xem sao. Quán nhà của nó bị Quả Lê cưỡi ngựa xô đổ, a gia nó tuy không bị trọng thương, nhưng chảy không ít máu.

Bây giờ Vân Na tự nhận mình là một thiếu nữ trưởng thành rồi, cho nên không còn hơi chút liền nổi giận như hồi còn nhỏ. Dần dần cũng không còn xách gậy bóng chày đi đánh người nữa, vì tẩu tẩu nói, nữ hài tử đánh người không đẹp.

Tất nhiên nếu ở chỗ không ai nhìn thấy, Vân Na sẽ đánh nhiệt tình, như hôm nọ ở nhà Đồng Bản vậy.

Tú Nương là chân chó số một của Vân Na, toàn thân lại mềm như sợi mỳ vậy, nếu mà không giúp, nha đầu yếu đuổi đó sẽ bị người ta ức hiếp tới chết.

Còn a gia, a nương của Tú Nương càng không còn lời gì để nói, Vân Na không hiểu được, trước khi nó tới phường Tấn Xương, làm sao cái nhà nhút nhát hơn cả hạn thát đó sống được?

Bình Luận (0)
Comment