Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 626 - Q3 - Chương 136: Vân Na Cô Cô Rất Hiểu Chuyện.

Q3 - Chương 136: Vân Na cô cô rất hiểu chuyện. Q3 - Chương 136: Vân Na cô cô rất hiểu chuyện.

Lão Tôn tự sát rồi, Lưu Nghĩa thương tâm rất lâu, mặc dù năm xưa bị Lão Tôn vả miệng rất nhiều, bị chửi mắng ác độc, nghe tin Lão Tôn tự sát, ông ta vẫn đau lòng.

Nhìn Lưu Nghĩa như con chó già liếm láp vết thương, Cửu Phì nói nhỏ với Vân Sơ:" Lang quân thành hầu gia rồi, Lão Lưu giờ vênh váo lắm, vốn chuẩn bị Tết năm nay đem ít cơm thừa canh cặn của nhà ăn lớn tới thăm Lão Tôn."

"Kết quả Lão Tôn chết làm không ông ta nhất thời không tiếp nhận được. Năm xưa ông ta bị Lão Tôn sỉ nhục, giờ không còn cơ hội sỉ nhục lại nữa, cho nên thương tâm vô cùng."

Vân Sơ lần nữa nhìn Lão Lưu đang tạo dáng Khuất Nguyên nhìn trời, chỉ muốn đá ông ta một cái, nhưng còn có kẻ y muốn đá hơn trừng mắt với Cửu Phì đang làm tiểu nhân mách lẻo:" Dù sao Lão Lưu làm thế cũng xem như là người có máu có thịt, có yêu có hận. Còn hơn ngươi, việc ngươi làm rất bất công với lão bà hài tử của ngươi, ngươi chưa tới ba mươi, lão bà ngươi hẳn vẫn trẻ lắm vậy mà vò võ ôm phòng trống, con ngươi cô độc ngóng phụ thân về."

Nụ cười dần biến mất trên mặt Cửu Phì, thay bằng ánh mắt đau khổ:" Sao lang quân không nhắc tới cả cha mẹ tiểu nhân luôn đi."

Vân Sơ khoét sâu vào nỗi đau của hắn:" Hừ, không có ngươi, lão bà hài tử ngươi phải thay ngươi hiếu kính cha mẹ, nên mới là người đáng thương nhất. Dù ngươi có làm ra chuyện không bằng súc sinh gì thì trừng phạt bao năm cũng đủ rồi."

Cửu Phì không đáp, học Lão Lưu ngẩng đầu nhìn trời, không muốn Vân Sơ nhìn thấy nước mắt chảy ra.

Thế là trừ con chó già chán cơm, trong nhà thêm con chó tráng niên thích một mình liếm vết thương.

Thấy ánh mắt Vân Sơ bất thiện chiếu vào mình, chiếc khi cái miệng quý của hầu gia kịp phun lời ác độc, Thôi nương tử rối rít nói:" Vân Na tiểu nương tử dẫn thiếp thân tới Thôi phủ tham gia hội mã cầu rồi. Người ta nhận ra thiếp thân, không ai dám nói thiếp thân không phải, thân phận đại quản gia hầu phủ không hề mất mặt."

"Nói cho cùng Thôi gia cũng che chở cả gia tộc mấy trăm năm, cha mẹ thiếp thân không nỡ từ bỏ cuộc sống phú quý, như thế chẳng thể trách người ta đẩy ra làm bò dê hiến tế."

Trong nhà có ba gia thần, mỗi Thôi nương tử là suy nghĩ thấu suốt nhất, nên hầu gia Vân Sơ quan tâm công nhân viên chức dưới quyền cũng dừng ở đây.

Sự kiện Phong Dụ Cốc kết thúc rồi, thành Trường An xôn xao, một đại hội Phật Đạo long trọng là vậy mà không may gặp phải cháy rừng, bị hỏa thiêu tổn thất nặng nề.

Nhiều thi thể đạo sĩ và hòa thượng bị lửa làm dính vào nhau không chia tách được, nên chôn cùng.

Đạo gia còn đỡ, tan xương nát thịt cũng là một loại binh giải, nguyên thần vẫn còn cơ hội đoạt xá gì đó.

Hòa thượng thì thảm, nhiều người chẳng để lại được xá lợi.

Chùa Tịnh Nghiệp thành cái chùa không, chúa miếu phải phái hòa thượng tới chủ trì, mà hòa thượng này nhất định phải thông thuộc Giới Thế, Giới Pháp, Giới Hành, Giới Tướng, gọi là tứ phân luật tông.

Con khỉ già chọn đi chọn lại, cuối cùng cho rằng Hoài Tố hòa thượng thích hợp nắm chùa Tịnh Nghiệp nhất.

Vân Sơ nghe Con khỉ già nhắc tới cái tên Hoài Tố thì nghe ngóng một chút xem thư pháp vị hòa thượng này thế nào?

Kết quả Con khỉ già nói là chẳng cao hơn Vân Sơ bao nhiêu, y liền biết nhầm người.

Chuyện lớn như thế mà Trường Tôn Vô Kỵ cũng vuốt xuôi được, không tầm thường, không biết phía sau lưng có giao dịch ngầm gì, ít nhất thì quan hệ Trường Tôn gia với đạo môn hết từ đây. Hơn nữa lý do Trường Tôn gia đưa ra chỉ lừa được bách tính bình dân thôi, nhà quyền quý tự có cách tìm câu trả lời riêng, có tấm gương đó, ai muốn làm chân chó cho Trường Tôn gia phải cẩn thận.

Chặt được một cái xúc tua độc ác của Trường Tôn gia, hắn cái nhà đó phải yên tĩnh một thời gian rồi, buổi tối hôm đó Vân Sơ bỏ hết mọi tâm sự, khi trời vừa tối vui vẻ chìm vào mộng đẹp.

Trong mơ, y nhìn thấy Huyền Trang đại sư đứng trên ngọn núi cao, phía chính diện là thế giới y vô cùng quen thuộc, đang mở ra như bức tranh khoe hết vẻ đẹp của nó trước mặt Huyền Trang.

Gió bắc đã nổi, tuyết đầu mùa chưa tới, tối qua đã có sương đậm, sáng dậy trên bậc thềm nhà nào cũng phủ lớp sương muối trắng xóa, trong thành xuất hiện thêm nhiều cột khói, bách tính dùng than, củi sưởi ấm, toàn thành bao phủ trong màn khói xanh nhàn nhạt.

Ngoeo ngoeo!

Trong Vân gia không nuôi gà gáy sáng nhưng có một con báo mỗi sáng đòi ăn rất đúng giờ, vì phường Tấn Xương chẳng còn chuột nữa, cho nên mỗi đêm đi săn nó thường mang cái bụng dẹp lép về ăn vạ.

Vân Na buổi sáng thức dậy đã mang bộ dạng cô nương chăm chỉ, trong lòng bế Vân Cẩn, lưng cõng Vân Cẩm, đi loanh quanh trong sân, quỷ đầu to Lý Tư một tay báo váy Vân Na, mắt thì nhìn phó nhân lột vỏ hồng làm bánh.

Hồng mềm không cách nào làm bánh hồng, nên Vân gia làm bánh hồng đều là hồng cứng màu vàng nhạt.

Hồng đầu tiên bị ghim vào một cái dĩa, phó nhân có kinh nghiệm dùng con dao nhỏ lột vỏ, tay xoay cái dĩa thật nhanh, dao vòng quanh lột hết vỏ hồng.

Ở phường Tấn Xương, cô nương ở tuổi Vân Na đều có tạo hình như nó bây giờ, treo đệ đệ ở ngực, cõng muội muội ở lưng, tay dắt thêm một đứa.

Đấy là do trong nhà không đủ nhân thủ, cần đứa lớn chăm đứa nhỏ. Vân Na không cần phải làm thế, nó đơn giản là thích cái bộ dạng này mà thôi.

Vì đám tiểu cô nương cùng tuổi nói với Vân Na, mục đích làm thế là thể hiện cho cha mẹ biết, mình không phải thứ toi cơm. Thế nên Vân Na hay đưa ba đứa cháu đi khắp phường, đợi nghe người ta khen một câu tiểu nương tử hiểu chuyện, nó sẽ làm bộ thở dài, như thể không có nó, tẩu tẩu trong nhà chẳng biết trông con vậy.

Được Vân Na cõng với bế, dắt tay với ba đứa bé mà nói tuyệt đối không phải là chuyện hưởng thụ gì.

Vì Vân Na cô cô chạy như con ngựa vậy, nếu vừa mới ăn no, không cẩn thận sẽ phun hết ra ngoài.

Chỉ cần Vân Na biểu hiện ra thích trẻ con, Ngu Tu Dung sẽ không ngăn cản, dù được Vân Na chăm sóc chẳng sung sướng gì, nàng thà để mấy đứa con chịu tội thêm một chút, cũng muốn Vân Na kiến lập quan hệ người nhà thân mật. Có điều nàng vẫn dặn Vân Na chạy chậm chút, vì nó cứ để lạc mất Lý Tư, sau đó Lý Tư chỉ cần khóc một cái là Vân Na cô cô liền biết mình đánh rơi một đứa cháu rồi.

Cũng may Vân Na chỉ đi quanh phường thôi, thế nên không lo có nguy hiểm gì.

Bình Luận (0)
Comment