Khi Trường Tôn Hoán tỉnh lại hắn phát hiện mình đang cưỡi trên mình ngựa, trừ gáy nhâm nhẩm đau ra thì không có chỗ nào bất thường.
Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt đang ngồi bên sông rửa tay rửa mặt, bọn họ cười nói vui vẻ, còn hất nước vào mặt nhau, chẳng hề giống hiện trường của thảm án, càng giống ra dã ngoại chơi.
Có điều trên mặt đất là thi thể một hòa thượng béo không đầu chứng minh chuyện xảy ra trước đó là thật.
Rửa mặt xong, Vân Sơ thấy Trường Tôn Hoán vẫn bộ dạng đờ đẫn thì cởi bầu rượu xuống đưa tới:" Uống một ngụm cho tỉnh."
Trường Tôn Hoán chẳng chút do dự tu ừng ực, vừa uống vào liền phun ra, sau đó ho liên hồi, ho tới chảy nước mắt, trông nhếch nhác thảm hại, nhưng vẫn đám ngực nén xuống:" Bình thường ngươi chỉ uống thuốc sát trùng à?"
Vân Sơ thấy hắn đúng là tỉnh rồi, thản nhiên nói:" Không, ta mang theo người như thuốc ấy, hiệu quả không?"
Trường Tôn Hoán nén giận, không thèm để ý tới y, quay sang Địch Nhân Kiệt:" Chúng ta cứ làm theo giao hẹn đi."
Địch Nhân Kiệt giải thích với Vân Sơ:" Bọn ta thương lượng, dù ngươi vào cốc, dùng thuốc nổ giết chết ngươi, như thế ta sẽ sống, còn được thăng lên làm Đại lý tự thiếu khanh."
"Ngươi làm theo à?"
"Làm chứ, nếu không sao ta có thể gửi thư cho lão bà, cuối cùng rơi vào tay ngươi. Nước gừng còn do Trường Tôn huynh cung cấp đấy."
"Nếu ngươi đã cùng hắn hợp mưu hại ta, vậy giao tình chúng ta tới đây là hết."
Trường Tôn Hoán đần mặt đứng trong gió lạnh vi vu, lòng hắn rất hoang mang, chuyện này đúng là không sai, Địch Nhân Kiệt đã viết mật thư lừa Vân Sơ tới theo yêu cầu của hắn. Tuy phương hướng phát triển sau đó không đúng lắm, nhưng luận tới từng khâu, Địch Nhân Kiệt đã làm đúng yêu cầu của hắn.
Chỉ là phản ứng hai người này ....
Địch Nhân Kiệt cau mày:" Ngươi không tàn nhẫn hơn được à?"
Vân Sơ tức thì vung đao, cắt một đoạn áo bào rách rưới của Địch Nhân Kiệt, ném trước mặt hắn:" Chúng ta cắt bào đoạn nghĩa."
Địch Nhân Kiệt hớn hở nhặt miếng vải lên, nói với Trường Tôn Hoán:" Trường Tôn huynh tin chưa, tiểu đệ phản bội y, giờ y đoạn tuyệt tình nghĩa rồi. Thế bao giờ tiểu đệ có thể làm Đại lý tự thiếu khanh?"
Trường Tôn Hoán nhất thời đứng ngây ra á khẩu, cảm giác trước hai người này, mình giống thằng ngốc, bằng chứng là bọn chúng diễn kịch chẳng thèm nỗ lực, coi như trò hề ...
Cắt bào đoạn nghĩa, cắt chiếu tuyệt giao, đều là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng với Vân Sơ với Địch Nhân Kiệt ngay từ ngày đầu gặp nhau suýt bị Vân Sơ cho một đao chặt đầu thì có cắt cái gì cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của bọn họ nữa rồi.
Sau khi người Vân Sơ đem tới cùng bách tính Hộ Huyện nhanh chóng dập tắt thế lửa vốn không mạnh lắm, sau đó vui sướng theo dân tráng huyện Vạn Niên đi lĩnh trợ cấp --- Một đấu gạo.
Vân Sơ xưa nay là người công tư phân minh, lửa là do y yêu cầu đốt thì gạo cũng do y bỏ.
Tìm được Địch Nhân Kiệt rồi, Vân Sơ dẫn người dùng tốc đột nhanh nhất về huyện Vạn Niên, bỏ lại chuyện thối nát ở Phong Dụ Cốc cho Trường Tôn Hoán muốn làm gì thì làm.
Bất kể hắn làm ra kết quả gì, chỉ cần không có hại tới mình thì Vân Sơ gật hết, còn định giúp Trường Tôn Hoán bịt sơ hở. Quý công tử chưa từng trải, làm việc cẩu thả quá, chẳng chuyên nghiệp gì cả.
Đám hòa thượng, đạo sĩ, cùng với giáo sĩ Đại Tần còn sống giờ đều bị giam ở đại lao huyện Vạn Niên.
Nếu Trường Tôn Hoán làm việc không khiến Vân Sơ hài lòng, y sẽ thả đám người này ra để họ tung hê việc tốt của Trường Tôn gia cho cả thiên hạ biết.
Dù là hòa thượng của chùa Tịnh Nghiệp hay đạo sĩ của Lâu Quan Đài đều không phải hạng vô danh tiểu tốt, nay chết gần hết ở Phong Dụ Cốc. Nếu Trường Tôn Vô Kỵ không đưa ra được một câu trả lời thỏa đáng, ông ta sẽ rắc rối to.
Địch Nhân Kiệt vội vàng về nhà, không về thì lão bà hắn khóc chết mất.
Ôn Nhu từ đại lao đi ra nói với Vân Sơ:" Theo lời Tả xuân thì trong tay Trường Tôn Vô Kỵ có 5000 cân thuốc nổ, ngươi thấy lần này ở Phong Dụ Cốc dùng hết chưa?"
Vân Sơ ước chừng:" Từ phạm vi vụ nổ mà xét, chắc mới dùng 2000 cân."
Ôn Nhu gật gù:" Nói cách khác trong tay ông ta còn ít nhất 6000 cân thuốc nổ."
Vân Sơ trố mắt:" Ngươi có biết tính không đấy?"
"Ngươi mới không biết tính, ngươi nghĩ hoàng đế cho rằng ông ta có 5000 cân thuốc nổ tức là ông ta chỉ có 5000 cân à? Ta hoài nghi ông ta còn kiếm được phối phương rồi. Nếu như sắp tới Trường An có xảy ra vụ nổ, mà vụ nổ đó lượng thuốc nổ là 5000 cân thì ta khẳng định ông ta có phối phương."
Ôn Nhu phát huy đầu óc đầy thuyết âm mưu của mình:" Hai năm qua tất cả hướng vào đông chinh, ông ta mà không có được phối phương thì không xứng làm Trường Tôn Vô Kỵ."
Vân Sơ không thể không thừa nhận, suy đoán của Ôn Nhu không có cơ sở nào, nhưng lại rất có lý.
Không thể xem thường Trường Tôn Vô Kỵ được.
"Làm sao để dự phòng chúng ta bị thuốc nổ ám hại bây giờ?"
"Nuôi chó, dạy chúng quen mùi thuốc nổ, chúng ta nghi ngờ nơi nào có thể thả chúng đi tra, cơ bản không thể giấu dược mũi của chúng."
"Được, vậy huyện tôn ngươi cấp 500 quan đi, ta kiếm 100 con chó huấn luyện." Ôn Nhu luôn có tính cẩn thận rất cao, mở mồm ra là nuôi trăm con:
Vân Sơ lại nói:" Tiền không thành vấn đề, ta vừa xem sổ sách, khoản dư hơn một vạn chín nghìn quan. Khi chúng ta không ở nhà, người trong nha môn đều rất thành thật, đều đợi chúng ta về phát tiền thưởng."
"Vạn chủ bạ mới tới còn áp thị ta, lần này nên thưởng nhiều chút. Cũng phải, hai năm rồi chưa phát thưởng, mọi người đang đợi tiền ăn Tết."
"Họ đã tuân theo quy củ, ta sẽ không keo kiệt, lại chọn thêm vài người chính tích tốt báo lên khảo công ti, bây giờ Bùi Hành Kiệm là lão đại ở đó. Thăng cấp cho vài quan viên bát cửu phẩn hẳn không là vấn đề gì."
"À phải, ngươi cũng lên quan lục phẩm rồi, chắc là trì thư ngự sử, ngươi định tới đồ thư quán quản lý văn thư thật à?"
Ôn Nhu nghiến răng:" Lão tử vẫn là giám sát ngự sử, một giám sát ngự sử chính lục phẩm, đúng là mở ra tiền lệ cho Đại Đường."
Bây giờ Ôn Nhu là Kỳ huyện nam rồi, đất phong 500 mẫu, 50 hộ, cấp bậc lên chính lục phẩm, chỉ có ở chức vị là không có động tĩnh gì.
A gia hắn tới lại bộ hỏi, té ra người Trường Tôn Vô Kỵ giam văn thư của hắn rồi, vẫn đang xem xét, nên hắn vẫn là ngự sử chuyên môn giám sát huyện Vạn Niên.
Nghe hắn bực tức kể, Vân Sơ vô lương tâm cười phá lên. Ôn Nhu chẳng thể làm gì khác cũng đành cười theo.
Vạn chủ bạ mới tới trông có vẻ là người thành thật, tuổi trên 40, mặt dài, để chòm râu sơn dương. Ông ta vốn ở trấn Yên Kỳ Tây Vực, nhưng bị giải tán rồi, nhờ có công lao hiển hách ở Yên Kỳ nên được an bài làm chủ bạ Vạn Niên, chức vị béo bở.
Đây rõ ràng là người từng trải rồi, nên khi Vân Sơ lệnh thưởng một lúc 3000 quan, ông ta chẳng tỏ ra ngạc nhiên, chỉ hỏi nguyên tắc phân phối, rồi đi làm việc.
Vốn Vân Sơ định hỏi tin Phương Chính, nghĩ rồi lại thôi.
Sông lạnh độc bóng, giang hồ cố nhân, khi nào cần tương phùng ắt sẽ tương phùng, cần gì phải vướng bận trong lòng.