Chỉ cần động viên đường quần chúng, bất kỳ thứ yêu ma quỷ quái gì cũng chỉ còn đường bỏ chạy mà thôi.
Trường Tôn Hoán nhìn dân tráng huyện Vạn Niên vừa thấy lửa bốc lên là lấy chiêng đồng ra, cưỡi ngựa phân tán khắp nơi, vừa chạy là hô to:" Nam sơn cháy rồi, huyện tôn có lệnh, toàn dân cứu hỏa, ai chậm trễ đánh ba mươi gậy."
Chiêng la chuẩn bị sẵn, tiếng hô cũng đồng nhất, nếu bảo trận hỏa hoạn này không liên quan tới Vân Sơ, đánh chết Trường Tôn Hoán cũng không tin.
Nhưng chuyện thế này hắn làm gì được? Ngăn Vân Sơ cứu hỏa à?
Không bao lâu Trường Tôn Hoán nhìn thấy bách tính cầm chổi, cầm cuốc, vừa chạy vừa hô hoán nhau, hướng về phía Phong Dụ Cốc.
Phong Dụ Cốc là cái cốc cụt, cho nên gió từ cửa sơn cốc thổi vào, lửa cũng tử cửa sơn cốc mà lan đi.
Người cứu hỏa chỉ có thể đuổi theo lửa mà dập.
Trường Tôn Hoán phản ứng vẫn rất bình tĩnh, thoáng kinh ngạc ban đầu trôi qua rất nhanh, hắn cưỡi ngựa đi song song với Vân Sơ, nói cười như quý công tử đang nhàn nhã du ngoạn sơn thủy.
Hai bên núi là vô số bách tính đang ra sức cứu hỏa, Trường Tôn Hoán chỉ thế lửa phía trước, bình luận:" Sao không phái người tới phía trước chặn thế lửa?"
Vân Sơ giải thích:" Trước ngọn lửa sóng nhiệt rất mạnh, khói độc mịt mù, phái người đi tới phía trước là tìm đường chết. Có câu thủy hỏa vô tình, chặn chẳng bằng khơi thông, cứ để lửa cháy lan bên trong, đợi cháy tới Uy Tử Bình, nơi đo có thủy đạo ngăn đường, lửa ắt tự tắt."
Trường Tôn Hoán gật gù:" Vân hầu quả nhiên là đại gia binh pháp, chỉ huy đâu ra đó, tiểu đệ bội phục. Có điều nghe nói trong Chung Nam Sơn hay có sét mùa đông, lát nữa gặp phải hi vọng Vân hầu chớ kinh ngạc."
Vân Sơ nhìn bầu trời trong xanh tới không gợn một áng mây:" Trường Tôn huynh nói phải lắm, trong các loại sét có một thứ sét gọi là sét khô. Nhìn qua chỉ là đốm sáng, chốc lát sau lớn như nắm tay, khi nổ ánh sáng bùng lên, tiếng vọng mười dặm."
Trường Tôn Hoán chắp tay đang định khen Vân Sơ bác học đa tài thì hẻm núi phía trước đột nhiên rung chuyển, tiếp ngay đó là tiếng nổ lớn vang vọng khắp sơn cốc. Đất đá bay vèo vèo, ngay cả đám cháy cũng bị vụ nổ dập tắt một mảng lớn.
Trên vách núi bên trong hẻm, đá lớn lăn rầm rầm, rơi vào thủy đạo, nước bắn tận trời, thanh thế kinh khiếp, bách tính là hét bỏ chạy.
Đợi tiếng nổ trong sơn cốc lắng xuống, Trường Tôn Hoán ngồi trên ngựa, giơ chân trái lên phủi bụi, nói với Vân Sơ:" Không ngờ thế sự vô thường như thế, vừa nói tới sét khô là sét khô tới ngay."
Vân Sơ cũng cám khái, thấy lửa hai bên đường cũng tắt rồi, liền kiếm ít cành cây khô chất lên, châm lửa, nhìn lửa tiếp tục lan vào trong sơn cốc mới thở phào nói:" Trường Tôn huynh nói phải lắm, chúng ta nên cẩn thận là hơn."
Trường Tôn Hoán không ngờ Vân Sơ vô sỉ tới mức này, mặt âm trầm, bọn họ chôn thuốc nổ mai phục hai bên đường, lại bị Vân Sơ bị dùng hỏa công hóa giải thết.
Vân Sơ nhìn từng cái hố lớn xuất hiện trên mặt đất, nói:" Trên đời này không có thứ gì vô địch hết, vạn vật tương sinh tương khắc, thuốc nổ cũng không thoát được đạo lý này.
"Vân hầu đang chế giễu những người dùng thuốc nổ sao?"
" Thuốc nổ mà nô rồi thì chẳng còn gì đáng sợ."
Trường Tôn Hoán thở dài:" Giương cung không bắn quả nhiên mới là thượng sách. Chỉ là Vân hầu không lo cho Địch Nhân Kiệt à?"
"Năng lực tùy cơ ứng biến của hắn hơn Vân mỗ, chuyện này sao làm hắn bị thương được."
"Chưa chắc đâu."
Trên thực tế khi Địch Nhân Kiệt nghe thấy tiếng nổ đầu tiên đã ngay lập ức nhảy vào cái hố vàng do đám nông phu đào ra, hắn từng tới hiện trường vụ nổ cầu Hàm Dương, sao không sợ thứ này cho được.
Còn đám hòa thượng đạo sĩ vẫn ra sức chém giết nhau.
Mấy ngày qua số người chết đã vượt qua 200 người, tay hai bên đã nhuốm đầy máu tanh không dừng lại được nữa.
Đúng lúc này, chùa Đại Tần vốn có quy mô khá lớn, đột nhiên uỳnh một tiếng, tan nát trong tiếng nổ.
Cùng lúc này mảnh đất đám đạo sĩ và hòa thượng đang đánh nhau cũng nhô lên, sau đó là những tiếng nổ trầm đục, thế rồi bọn họ bị văng đi như những cái bao tải rách.
Chưa đợi họ rơi xuống đất, những đồi đất hơi nhô lên cũng nổ tung, không gian nhỏ hơn một mẫu biến thành địa ngục. Đất đá bay tán loạn biến những người may mắn thoát khỏi vụ nổ thành cái sàng.
Trường Tôn Hoán nghiêng tai lắng nghe một hồi, thở ra một hơi dài, nói với Vân Sơ:" Nơi đó chắc là không còn ai sống sót nữa rồi."
Vân Sơ lắc đầu:" Chưa chắc."
Sau một loạt tiếng nổ dồn dập, Trường Tôn Hoán khôi phục sự ung dung của quý công tử:" Tượng nhân nói nếu có người sống sót trong tình huống đó thì cứ chặt đầu hắn."
"Ngươi về chặt đầu hắn đi."
Vân Sơ vừa dứt lời mười mấy hòa thượng đạo sĩ loạng choạng xông qua đám cháy tới trước mặt họ.
Y phục trên người họ rách tươm, đáng sợ nhất là lỗ tai lỗ mũi đều có máu chảy ra, tựa hồ sợ hãi cực độ, ai nấy điên cuồng chạy về phía cửa của Phong Dụ Cốc. Trường Tôn Hoán lập tức rút hoành đao, hàn quang lóe lên, một cái đầu hòa thượng rụng xuống.
Chưa đợi hắn vung đao chém lần hai Vân Sơ đã tuốt đao, keng, chắn đứng đao của hắn.
Trường Tôn Hoán mặt vặn vẹo rống lên:" Ngươi định không nể mặt chút nào sao?"
Vân Sơ rống lại:" Hai canh giờ trước ngươi giao Địch Nhân Kiệt cho ta thì làm gì có chuyện này, giờ ta xem các ngươi muốn che giấu ra sao."
"Địch Nhân Kiệt chết rồi."
"Vậy thì ngươi không sống mà ra khỏi đây được đâu."
Trường Tôn Hoán khinh miệt:" Ngươi dám giết ta à?"
Vân Sơ nhếch mép:" Trong mắt ta, ngươi còn chẳng phải là cục phân chó."
Trường Tôn Hoán cũng có thể nói là cung mã thuần thục, khi hoàng đế tổ chức hoạt động cũng có thể cưỡi ngựa bắn vài mũi tên, múa mã sóc vài lượt, biểu diễn chiêu số đẹp mắt bình thường khổ luyện.
Gặp phải loại người như Vân Sơ, hắn thực sự không bằng phân chó, tới giờ hắn chưa chết vì Vân Sơ đủ lòng tin vào Địch Nhân Kiệt thôi.
Tên khốn này dám quát tháo trước mặt y, Vân Sơ trở sống đao chặt một phát vào gáy, Trường Tôn Hoán tức thì gục xuống như cây bị đốn gốc. Vân Sơ một tay tóm đai hông của hắn ném lên chạc cây hòe, đi vào tìm Địch Nhân Kiệt, nếu không tìm thấy tên béo đó thì quay lại chặt cái đầu chó này.
Con ngựa mận chín xông qua đám cháy, tốc độ còn chưa đẩy lên được thì thấy Địch Nhân Kiệt vừa ngoáy lỗ tai, vừa nhổ đất cát trong miệng chạy ra.
Tuy trong lòng luôn tin tên này không chết được, nhìn thấy hắn, Vân Sơ vẫn mừng rỡ:" Ngươi còn sống ..."
Địch Nhân Kiệt lảo đảo:" Nói to lên, tai ta ù ù chẳng nghe thấy gì cả."
"Ôn Nhu nói chân lão bà ngươi đẹp lắm."
"Cút con mẹ ngươi đi ..."