Vân Sơ vừa huy động người thì ngay lập tức cấp báo của Bách kỵ ti đưa tới trước mặt Lý Trị.
"Vân Sơ dẫn hơn nghìn dân tráng đi bắt hổ à?" Lý Trị trố mắt, quay sang hỏi Tả Xuân:" Ngươi thấy sao?"
"Không phải đâu ạ." Tả Xuân lắc đầu:
Lý Trị ném văn thư đi, dẫm một chân lên bụng mềm mềm ấm áp của gấu lớn, chỉ cần chuyện Vân Sơ làm thì nhất định sẽ rất thú vị:" Nói xem y định làm gì?"
"Địch Nhân Kiệt là bằng hữu thân thiết của Vân Sơ, hiện đang bị kẹt ở Phong Dụ Cốc. Địch Nhân Kiệt võ công không tốt, không đánh được hổ, để hổ làm bị thương không ổn, nên Vân Sơ đi cứu Địch Nhân Kiệt."
"Cứu người thôi à? Không đánh hổ à?"
Tả Xuân khẽ nói:" Bệ hạ, mãnh hổ to quá, Vân Sơ đánh không lại."
Lý Trị xua tay:" Còn có chuyện gì mà tên Nhị Bách Ngũ đó không dám làm sao?"
"Bệ hạ, dù có là Nhị Bách Ngũ thì cũng có giới hạn thôi chứ ạ."
Lý Trị bật cười, hắn luôn tin Vân Sơ có thể tạo ra bất ngờ:" Bảo với Vân Sơ, mấy năm qua Triệu công lấy đi hơn năm nghìn cân thuốc nổ."
Tả Xuân vâng một tiếng rồi đi.
Ngồi trong điện một mình, Lý Trị nói chuyện với gấu lớn:" Giết một mình Vân Sơ không cần dùng tới 5000 cân thuốc nổ đâu phải không?"
Con gấu lớn vươn móng to béo của nó ra muốn đặt lên tay Lý Trị, bị hắn nhanh nhẹ né được.
Khi Vân Sơ dẫn người tới Phong Dụ Khẩu thì Tôn huyện lệnh đã thủ ở biên cảnh lâu rồi.
Tôn huyện lệnh là người quen cũ, vốn từng là hộ tào huyện Vạn Niên, chính là người năm xưa chuyên tát Lưu Nghĩa, về sau khi Địch Nhân Kiệt diệt sạch quan viên huyện Trường An, ông ta qua đó làm chủ bạ, bây giờ là huyện lệnh một huyện, hai bên từng có giao tình, từng được Vân Sơ mời tới nhà dùng cơm.
Từ viên tiểu lại có thể làm huyện lệnh chính đường, không có người chống lưng là không thể.
Vân Sơ cưỡi trên lưng con ngựa mận chín cao lớn nhìn Tôn huyện lệnh:" Ta biết nhiều việc không phải do ngươi muốn làm, cho nên nếu bây giờ ngươi đừng làm chướng mắt ta thì ta tha thứ cho ngươi."
Tôn huyện lệnh mặt vô cảm, như chưa từng quen biết Vân Sơ:" Đây là địa giới Hộ Huyện, huyện Vạn Niên ngươi không có quyền tới đây bắt hổ."
Nói rồi bước lên trên một bước, thái độ hết sức cương quyết.
Có điều ý chí chẳng chống lại được cường quyền, Vân Sơ khẽ vỗ vỗ đầu con ngựa mận chín, nó vươn đầu ra lắc mạnh một phát, Tôn huyện lệnh ngã dúi dụi.
Vân Sơ hướng về phía Trường Tôn Hoán đứng đằng xa:" Bắt nạt thứ tiểu quan này làm gì, mất thân phận."
Trường Tôn Hoán thản nhiên nói:" Quân tử không đứng dưới tường đổ, Trường Tôn gia không ỷ thế bắt nạt người khác làm gì, người ta xin đi theo, nhà ta thuận tay tiếp nhận."
"Ta biết ngươi rất yêu thương đứa muội tử đó, nếu nhắm vào nó đả kích, ngươi khả năng sẻ nổi giận mà giết người."
"Vậy thế này đi, linh cữu Ngô Trưng tới giờ chưa hạ táng, nếu ngươi đồng ý an táng cả nhà Ngô Trưng ở nơi bọn ta chỉ định, bảo muội tử ngươi tới thắp một nén hương thì chuyện này coi như qua."
Vân Sơ gật gù:" Coi như vẫn nói lý lẽ, có điều con người ta không thích nói lý. Ta nghe nói nhà Ngô Trưng mới chết một chi thôi, còn ba chi chưa chết phải không?"
Trường Tôn Hoán cười to:" Hay là to gọi hết bọn họ lại nhé."
"Bọn họ ở đâu, gọi ra đây cho ta xem nào, dù gì cũng là khổ chủ, không ra mặt không hay."
"Bọn họ ở trong sơn cốc đợi ngươi đấy."
Vân Sơ thắc mắc:" Các ngươi đã muốn ta vào cốc, sao lại còn phái Lão Tôn chặn đường?"
Hiển nhiên với thế tộc lâu đời như Trường Tôn gia, không coi gia tộc mới nổi ra gì, Trường Tôn Hoán nói:" Không muốn chết nhiều người như thế, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng yêu dân như con của ngươi. Chặn ngươi lại xem chuyện còn đường thương lượng không?"
Vân Sơ quay đầu lại hỏi đám dân tráng:" Các ngươi có sợ chết không?"
" Không sợ!" Cả đám dân tráng đồng thanh:
Một lão hán râu đã bạc trắng bước ra, xua tay ngăn đám đông ồn ào:" Bẩm huyện tôn, bọn tiểu nhân đã chán sống lắm rồi."
Đám dân tráng khác liền im phăng phắc.
Không gian như thấp thoáng sát khí làm Trường Tôn Hoán hơi biến sắc:" Ngươi định làm lớn chuyện đấy à?"
Vân Sơ lớn tiếng nói:" Trả Địch Nhân Kiệt cho ta, ngươi có giết sạch người trong sơn cốc cũng chẳng lên quan gì tới ta. Nhà các ngươi có định dùng máu của hòa tượng tưới ướt mảnh đất này hấp thu linh khí gì đó cũng được."
"Xưa nay ta luôn kính trọng Triệu công, không muốn cản trở việc lớn của Trường Tôn gia các ngươi, trả ta tên Địch Béo vô dụng, ta sẽ đi ngay."
Trường Tôn Hoán thở dài:" Chẳng lẽ Vân hầu thấy Trường Tôn gia là nhà tàn bạo hai tay đầy máu tanh sao?"
Vân Sơ bình tĩnh nói:" Có di trạch của Văn Đức hoàng hậu, Trường Tôn gia sẽ không làm cái chuyện táng tận lương tâm đó, chuyện ấy ta dám chắc."
"Nhưng đám hòa thượng nói thế, ta không tin, thiên hạ vẫn vô khối người sẽ tin, thanh danh Trường Tôn gia các ngươi có tốt tới mấy cũng bị tin đồn làm thối hoắc thôi."
Trường Tôn Hoán cười:" Thanh giả tự thanh, Trường Tôn gia ta nhiều năm qua bị người thiên hạ chửi rủa, thêm một chuyện cũng chẳng sao."
"Nay ngay cả nhân vật nhỏ như ngươi cũng dám cưỡi lên đầu Trường Tôn gia rồi, nếu Trường Tôn gia tiếp tục nhẫn nhịn sẽ bị thiên hạ coi thường, càng khiến thêm nhiều kẻ muốn cưỡi lên đầu lên cổ bọn ta."
"Cho nên chuyện này phải có kết quả, phải có một bên thoái nhường."
Vân Sơ gật gù:" Được, vậy ta cũng nói lý một lần với các ngươi, hiện thanh danh ta như mặt trời giữa trưa, để ta tới mộ Ngô gia dâng hương xin lỗi, thế không phải càng có thể diện hơn muội tử ta là đứa bé vô tri à?"
Cái gì không nói chứ ở mặt gia giáo, Trường Tôn gia quả thực hơn người, dù hai bên quan hệ gay gắt, Trường Tôn Hoán vẫn giữ lễ độ: "Theo lý mà nói, Vân hầu lùi tới bước này đúng là rất có thành ý, Trường Tôn Hoán ta muốn đồng ý ... Đáng tiếc, gia phụ nói, nhất định phải là muội tử ngươi xin lỗi."
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn mây trắng trôi trên trời:" Già rồi mà vẫn cố chấp, tội gì phải thế?"
Trường Tôn Hoán không đáp, mặt càng thêm cương quyết.
Tôn huyện lệnh đứng giữa hai người, mặt cúi gằm, tựa hồ nghe thấy tất cả lời hai người nói với nhau, lại tựa hồ chẳng nghe thấy gì cả.
Một thanh chùy thủ từ trong ống tay áo rơi xuống, hắn trở tay cầm lấy, rất quyết liệt cắt yết hầu mình, đầu tiên là một đường màu đỏ, tiếp ngay đó là máu phun như sương mù.
Con ngựa mận chín tối qua mới được tắm, thấy tên kia bắt đầu phu máu liền lùi lại hai bước, nhìn máu từ cổ hắn phun trào như suối.
Tên này hai năm qua béo lên không ít, máu rất nhiều, phun rất lâu mới ngã thẳng cẳng xuống đất. Thân thể nằm ngang rồi, máu tiếp tục chảy ra, tựa hồ không chảy hết thề không thôi.
Bất kể Vân Sơ hay Trường Tôn Hoán đều chẳng có phản ứng gì trước cái chết của người này, cứ như chết một con kiến vậy.
Chỉ có trong không khí thêm một mùi máu tanh.
Vân Sơ nhìn về phía Phong Dụ Cốc, chỉ tay nói:" Phong Dụ Cốc cháy rồi kìa."
Trường Tôn Hoán quay ngoắt người nhìn về phía đó, quả nhiên thấy khói đen ngùn ngụt bốc lên:" Ngươi phóng hỏa à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Ta ở ngay dưới vành mắt ngươi, sao ngươi dám vấy bẩn sự thanh bạch của ta."
"Ái chà chà, giờ trời thu to, cỏ cây khô héo, nếu mà cháy rừng thì nguy mất. Nay chuyện khẩn cấp, dựa theo Đường luật, Hộ huyện huyện lệnh tự sát, bản quan tự động nắm chức quyền Hộ huyện, suất lĩnh trai tráng, gõ chiêng la, triệu tập bách tính bốn phương tám hướng cứu hỏa."
(*) Trường Tôn, Vũ Văn, Mộ Dung ...còn mấy cái họ kép nữa cơ, theo mình nhớ đều là quý tộc người Hồ từ thời Ngũ Hồ loạn Hoa, tầm năm 300 CN sau khi tới Trung Nguyên dần bị Hán Hóa mới dùng mấy cái họ mới này, tính thời điểm trong truyện thì đều là gia tộc lớn tồn tại bốn năm trăm năm chứ chẳng đùa.
Giai đoạn này khá hay vậy mà ít tác giả khai thác.