Khi Vân Sơ tới huyện nha thì Ôn Nhu, Chung Quỳ đã đợi lâu rồi.
Sống trong không khí chiến tranh quen, quay lại cuộc sống thường nhật, Vân Sơ có cảm giác không thích ứng, gần đây y ít tiếp xúc với người khác, cũng không đi làm.
Thậm chí có chút hoang mang, mất phương hướng, không biết phải bắt đầu từ việc gì.
Nếu không có sự kiện này, chẳng biết bao giờ y mới tới nha môn, nhìn hai người kia thấy bình thường, chẳng lẽ không có chút di chứng chiến tranh nào:" Có tin báo chưa?"
Ôn Nhu cũng trang phục gọn gàng, nói:" Rồi, người bất lương chỉ tới được ngoại vi Phong Dụ Cốc, không vào được trong. Người Trường Tôn gia canh gác nơi đó, ngay cả leo núi qua cũng không được. Bọn họ theo dặn dò trước đó của chúng ta không xung đột với người của Trường Tôn gia."
"Bọn họ phong tỏa núi rồi à?" Vân Sơ ngạc nhiên:
"Không, hai ngày qua người ra vào đó rất nhiều, chỉ có người của chúng ta không được vào. Nguyên do Trường Tôn gia lần này làm việc không kiêng dè gì vẫn là chuyện giết cả nhà Ngô Trưng. Bệ hạ lần đó làm mất mặt Trường Tôn gia, Trường Tôn Vô Kỵ không phục, dâng tấu nói Ngô Trưng bị giết oan, muốn đường đệ hắn là Ngô Miện tiếp tục làm thái tử tẩy mã."
" Bệ hạ không biểu thị gì, ngay sau đó mới có chuyện Trường Tôn Vô Kỵ mời Lâu Quan Đài tìm kiếm huyệt mộ cho mình, định lấy danh nghĩa không bồi táng thái tông, để chỉ bệ hạ bất hiếu, ép bệ hạ nhường bước."
"Chùa Tịnh Nghiệp được hoàng hậu sai phái, lấy cớ mỏ vàng để tranh chấp Lâu Quan Đài. Hiện tranh đấu tới mức nào thì không rõ." Cứ nhắc tới mấy chuyện tranh đấu, tinh thần hắn liền phấn chấn:
Vân Sơ xem bản đồ Phong Dụ Cốc do Chung Quỳ đưa tới, chỉ vào ngôi chùa Đại Tần:" Vì sao chọn chùa Đại Tần, nơi người sống không thích hợp làm âm trạch."
Ôn Nhu chỉ ra:" Đối phó với chùa Đại Tần mục tiêu là nhắm vào Vân Na, người Hồ, người Đại Tần tới Trường An đều lấy nơi này làm chỗ trú ngoài thành Trường An. Càng là nơi Hầu gia dùng để thu nạp hiếu kính của người Đại Tần."
"Kết quả người Hầu gia lại làm như không hề biết gì, chẳng rõ vì sao?"
Vân Sơ ngồi xuống, hai tay đan trước bụng:" Xem ra Con khỉ già vứt bỏ người Đại Tần rồi. Tại sao Địch Nhân Kiệt chưa ra?"
Ôn Nhu lấy từ trong một cái hộp ra ba bức thư, đều của Địch Nhân Kiệt viết cho lão bà Vân thị. Hắn bê tới một chậu nước, trải lá thư màu vàng lên, trên đó liền xuất hiện hàng chữ đỏ:" Địch Nhân Kiệt nói, rơi vào bẫy rồi."
Vân Sơ ghé đầu tới nhìn:" Tôn huyện lệnh đã quy thuận Trường Tôn gia."
Ôn Nhu cho lá thư thứ hai vào nước:" Địch Nhân Kiệt có khả năng nguy hiểm tới tính mạng."
Cho thêm lá thư thứ ba vào, cơ bản tình huống đã rõ, đối phương thấy Con khỉ già không mắc bẫy, nên cầm chân Địch Nhân Kiệt ở đó, đợi Vân Sơ xông vào, sẽ nhân lúc ba nhà tranh đấu hỗn loạn để giết y.
Ngoài ra Địch Nhân Kiệt còn nói, có dấu hiệu Trường Tôn gia muốn dùng thuốc nổ. Đừng tới, hắn sẽ tìm cách thoát thân.
Chuyện phức tạp hơn Vân Sơ nghĩ nhiều:" Ta mà không đi thì Lão Địch chết chắc."
Ôn Nhu cau mày:" Nếu không có kế sách vẹn toàn, ngươi không nên vào đó, chúng mà dùng tới thuốc nổ thì ngươi đúc bằng sắt cũng không qua nổi đâu. Chỉ cần giết được ngươi, ta tin chúng không ngại kéo theo bao nhiêu người bồi táng."
Vân Sơ cười khinh bỉ:" Chơi thuốc nổ với ta à, ngươi biết thuốc nổ sợ nhất là cái gì không?"
"Nước, nhưng thời gian này Trường An không có mưa."
"Sai rồi, sợ nhất là lửa."
Ôn Nhu nghe vậy hơi ngẩn rồi, tức thì tinh thần phấn chấn, đúng rồi thuốc nổ sợ lửa, gặp lửa sẽ nổ, nó mà nổ không phân biệt địch ta:” Mùa này cỏ cây khô héo, chúng ta dùng lửa đánh trận đầu, loại bỏ nguy hiểm của thuốc nổ rồi đi tìm Lão Địch."
"Chỉ mong Lão Địch thông minh một chút, đừng để bị thuốc nổ nổ chết."
Vân Sơ câm nín nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của Ôn Nhu, phát hiện tên này giống mình, cũng có hội chứng chiến tranh. Hắn nghĩ đây là Liêu Đông chắc, có phải đi phá thành đâu mà cho một mồi lửa thiêu sạch sẽ như vậy, định giết sạch người ở nơi đó sao?
Nhưng Lão Địch đúng là phải cứu.
Vân Sơ ngồi bóp trán rút gọn lại cuộc tranh đấu Phật Đạo thú vị này.
Đạo gia muốn xây một tòa lăng mộ ở Đại Tần, Phật môn nói đó có hoàng kim, có duyên với Phật môn. Trường Tôn Vô Kỵ nói, vì hoàng đế bất mãn với ông ta, ông ta không mặt mũi nào bồi táng với thái tông nữa, cho nên định chết rồi chôn ở Phong Dục Cốc.
Mọi người đều có cái cớ của mình che đậy mục đích chính, được rồi, vậy thì Vân Sơ cũng tới Phong Dụ Cốc đi săn một chuyến.
Trong địa phận huyện Vạn Niên đột nhiên xuất hiện ba con mãnh hổ, sau khi ăn mất hai con trâu, mấy con lợn của bách tính bị hương dân hợp sức đuổi đi.
Xưa nay Vân huyện lệnh là người hẹp hòi, vô lý, hổ huyện Vạn Niên ăn gia súc huyện khác, chỉ cần chạy về huyện là không sao.
Hổ huyện khác chạy vào huyện Vạn Niên ăn gia súc của bách tính tron huyện thì chạy lên trời cũng không thoát, y phải bắt về lột da rút gân đem bán, bồi thường cho bách tính.
Vừa vặn một đám phủ binh trở về đang rảnh rỗi không có gì làm, đoán chừng cũng có hội chứng chiến tranh, chợt nghe nói huyện tôn muốn triệu tập người đi giết hổ, thế là ùn ùn kéo tới.
Kết quả là hơn nghìn người tụ tập muốn theo huyện tôn đi bắt hổ về kiếm tiền.
Thực ra chẳng ai quan tâm tới mấy đồng đó, bọn họ kiếm lớn ở Liêu Đông rồi, về nhà bình yên quá không chịu nổi thôi.
Đây là ích lợi của huyện lệnh kinh thành, bất kể lúc nào cũng có thể triệu tập dân tráng đi bắt đạo tặc, xua đuổi dã thú.
Còn quý nhân quan lớn khác trong thành chẳng có cái quyền này, tuy bộ khúc nhiều đấy, nhưng chỉ cần tụ tập lại một cái là bị nghi ngờ ngay.
Nếu số bộ khúc đó còn mang theo cung nỏ gì đó thì xong, xác định phản loạn ngay. Vân Sơ còn có quyền bắt những kẻ đó trước, hỏi sau.
Đó toàn là quyền lực ghi trên Đường luật sơ nghị, mà cái này do chính Trường Tôn Vô Kỵ viết.
Vân Sơ định thử xem Trường Tôn Vô Kỵ có tuân theo luật pháp do chinh bản thân định ra không?
Thế là y dẫn theo hơn nghìn dân tráng mang cung tiễn, cầm vũ khí, vác cả cờ huyện Vạn Niên, rầm rầm rộ rộ kéo tới Phong Dụ Cốc.