Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 621 - Q3 - Chương 131: Dù Thế Nào Cũng Phải Đi Một Chuyến.

Q3 - Chương 131: Dù thế nào cũng phải đi một chuyến. Q3 - Chương 131: Dù thế nào cũng phải đi một chuyến.

Mùi hôi thối ở chợ Tây chủ yếu tới từ đám gia súc, với huynh muội Vân gia mà nói, cái mùi đặc trưng ấy một thời vô cùng quen thuộc, đó là mùi của hồi ức, nhất thời không ai nói gì cứ ngồi đó hết nhìn người ra lại người vào.

Rất nhanh, do Vân Na quá xinh đẹp liền thành người ta nhìn huynh muội họ.

Nếu là bảy năm trước, chỉ cần thương nhân trong túi có ít tiền đã dám tới hỏi giá Hồ cơ xinh đẹp này rồi, nhưng giờ đây đa phần chỉ dám nhìn rồi tiếc nuối đi qua, mua không nổi.

Tới khi một lão già tuổi trên 50 mặc áo gấm đi cùng hai tên tráng hán vai u thịt bắp, nhìn bộ dạng là biết quản gia nhà quyền quý nào đó, hẳn là được người nhà báo tin nên mới tây xem. Bình thường người có tiền thế này không tới Chợ Tây.

Lão già này không thèm nhìn Vân Sơ một cái, mắt nhìn Vân Na không chớp, càng nhìn càng thấy đẹp, một vẻ đẹp đầy linh khí cực kỳ hiếm thấy ở Hồ cơ. Lão ta tới gần, không nhận ra khuôn mặt khó ở của Vân Sơ là tín hiệu cảnh báo rõ ràng:” Tiểu huynh đệ, Hồ cơ này cậu định bán …”

Bốp! Không có gì bất ngờ, cú đấm trời giáng nện thẳng vào mặt.

Khốn khổ cho lão già, mấy cái răng bay vèo một cái, phần đời còn lại xem chừng phải ăn cháo rồi. Hai tên tráng hán phía sau thất kinh đồng loạt xông tới …

Vân Na không tham gia, nó vẫn ngồi trên lan can, hai tay chống má đung đưa đôi chân tinh nghịch nhìn ca ca tả xung hữu đột, cảnh này với nó cũng vô cùng thân thiết.

Cho tới khi có tiếng có toe toe của người bất lương, Vân Na mới nhảy xuống nắm tay ca ca kéo đi, để lại tiếng cười giòn tan. Tất nhiên là chẳng phải sợ gì, nhưng ca ca là hầu gia rồi, đánh người giữa đường thế này bị người ta nhận ra rất mất mặt.

Hai huynh muội chạy vào ngõ nhỏ vừa chạy vừa cười mặc kệ tiếng quát tháo truy đuổi phía sau, chạy hết Chợ Tây băng qua Chu Tước đại nhai, tới chợ Đông. Khi từ cổng phường An Nghiệp đi ra, hai huynh muội đứng dựa vào nhau thở không ra hơi, tình cờ thế nào lọt vào tầm mắt là hiệu bánh bận rộn.

Chàng trai trẻ vốn rất sạch sẽ nay biến thanh toàn thân dính dầu mỡ, mặt có thêm lớp râu dày.

Tiểu nương tử mặt tròn tròn đáng yêu thành một phụ nhân béo tốt.

Vân Na nhìn chủ quán tuổi thực ra chẳng nhiều, không hiểu hỏi ca ca:" Sao hắn lại già như thế, còn cả lão bà hắn, trước kia thật xinh xắn, bây giờ giống trù nương nhà ăn lớn. Huynh xem kìa khăn buộc đầu của cô ta, bao năm rồi chưa giặt thế?"

"Có điều cửa hiệu lớn hơn nhiều, nhà cũng là nhà mới."

"Ca ca, có phải người nghèo dễ già không?"

" Muội cứ tự nghĩ đi." Vân Sơ cười xoa đầu muội tử, thấy xem thế đã đủ rồi, đi về phường Tấn Xương:

Chủ hiệu trẻ đang cho thịt vào bánh kẹp của khách, dừng tay lại, huých bà nương bên cạnh:" Người vừa đi qua là huyện tôn và tiểu nương tử đấy."

Tiểu thiếu phụ trước kia cứ nhắc tới Vân Sơ là đỏ mặt, đôi mắt lập lờ xuân ý, chùi tay vào tạp dề, chẳng đề ý:" Đó là quý nhân, người nghèo như chúng ta sao dám quen biết."

"Năm xưa nàng mà theo huyện tôn về nhà chắc là sống sung sương lắm."

Tiểu thiếu phụ dừng dao thái thịt, ngây ra chốc lát:" Thực ra bây giờ sống cũng rất tốt."

Chủ hiệu trẻ lại lấy thịt kẹp vào bánh đưa cho khách đứng đợi, thu tiền bỏ vào ống:" Giờ nàng mới là lão bà của ta."

Tiểu thiếu phụ xé miếng thịt lớn đưa tới miệng trượng phu:" Thiếp luôn là bà nương của chàng."

Chủ hiệu trẻ vừa nhai thịt cừu vừa nhìn lão bà cảm thán:" Năm đó nàng thật xinh đẹp, huyện tôn cứ vài ngày lại qua quán nhỏ của nhà ta."

Lần này tiểu thiếu phụ không trả lời, chỉ dùng ống tay áo lau qua mắt, lại vớt miếng thịt nữa trong nồi nước sôi ùng ục, tiếp tục thái thịt ...

……… ………..

Buổi sáng trên tháp Đại Nhạn vang lên tiếng vịt quàng quạc, khi Vân Sơ thức dậy thì Ngu Tu Dung vẫn ngủ say.

Nhẹ nhàng gỡ chân Ngu Tu Dung gác lên eo mình ra, Vân Sơ rón rén rời giường, ra tới gian rửa mặt bên ngoài.

Rửa mặt xong Vân Sơ dặn Tử Quyên:" Đừng đánh thức phu nhân, để nàng ngủ."

"Không được, phu nhân nói rồi, chỉ cần lang quân dậy là phải đánh thức phu nhân."

Không cần Tử Quyên phải gọi, Ngu Tu Dung đã thức dậy rồi, vừa lim dim ngáp, vừa kéo áo ngủ che đường cong trên thân thể.

Ngu Tu Dung từ phía sau ôm lấy eo trượng phu, mấy ngày này bọn họ như tân hôn, quấn nhau như sam, nàng áp mặt vào lưng Vân Sơ, lười nhác hỏi:" Phu quân muốn tới Phong Dụ Cốc à?"

Vân Sơ vỗ vỗ bàn tay nhỏ ấm áp của Ngu Tu Dung:" Khiến Địch Nhân Kiệt bị kẹt ở đó, chứng tỏ chuyện đã nghiêm trọng rồi, ta đã hẹn Ôn Nhu, hôm nay tới đó xem sao."

"Hầu Tử a gia nói, chuyện nơi đó chẳng có gì to tát mà, có Đạo Tuyên đại sư ở đó, đám đạo sĩ chẳng gây được sóng gió gì." Ngu Tu Dung không muốn trượng phu đi:

Vân Sơ nhận lấy khăn mặt nóng từ tay Tử Quyên:" Nếu không phải là Đạo Tuyên không nói rõ chuyện bên đó thì Con khỉ già khinh địch rồi."

"Tôn huyện lệnh của Hộ Huyện là bộ hạ cũ của lang quân, bảo hắn phái nha dịch bảo vệ chàng."

"Không cần, người bất lương hôm qua đi trước rồi, nếu không có cấp báo gửi về thì chứng tỏ nơi nó vẫn yên tĩnh."

"Vậy phu quân cẩn thận chút." Ngu Tu Dung làm nũng nói:

Vân Sơ ra tới đại sảnh ăn sáng thì thấy Con khỉ già và Vân Na đang thì thầm gì đó với nhau, thấy y tới liền tách ra ai ngồi chỗ nấy. Có điều Vân Sơ nghe thấy rồi.

Vân Na bảo Con khỉ già, cung điện của nó có thể nhỏ một chút, đơn sơ một chút, có điều tượng Phật phải lớn, phải hùng vĩ.

Con khỉ già nói cung điện của nó làm bằng ngọc thạch, Vân Na muốn tượng phật lớn to như núi, cung điện của nó nằm trong bàn tay Phật.

Nếu con khỉ già nói thật, vậy hơn hai vạn nô lệ xây dựng cung điện cho Vân Na chắc chẳng mấy ai còn sống, xây một cung điện chỗ biên hoang, độ khó không cần nói cũng biết.

Hai người họ dùng tiếng Hồi Hột nói chuyện với nhau chứng tỏ không muốn người khác biết, Vân Sơ chẳng xen vào, cứ ăn đồ của mình.

Tuy nói Trường An đã vào đầu đông, nhưng mùa đông năm nay không lạnh như mọi năm, bầu trời trong veo sạch sẽ, ngay cả vịt sáng sớm bay đi cũng đã quay về ổ rồi.

Mặt trời lên bầu trời xanh ngắt một màu.

Con khỉ già thấy Vân Sơ mặc đồ đi săn liền nói:" Chuyện ở Phong Dụ Cốc không cần ngươi quan tâm, Lý Thuần Phong đã khơi lên, vậy muốn kết thúc không phải do hắn quyết định."

"Nơi đó là linh huyệt mà Trường Tôn Vô Kỵ chọn cho mình, đám đạo sĩ định dùng máu hòa thượng tắm nơi đó, tụ tập linh khí Chung Nam Sơn."

Vân Sơ xua tay:" Nói linh tinh, Trường Tôn Vô Kỵ phải bồi táng ở Chiêu lăng, đây là chuyện quyết định trước khi Thái tông hoàng đế đi xa."

"Chính vì thế bọn ta mơi tranh đoạt với đạo sĩ, nếu không bọn ta nhiều chuyện làm gì?"

"Trường Tôn Vô Kỵ có gan không chôn ở Chiêu lăng à? ... Chuyện này ta phải tự mình đi một chuyến."

Con khỉ già tiễn Vân Sơ ra khỏi cửa, bảo với Vân Na:" Đừng học ca ca cháu, chuyện gì cũng muốn quản, thứ cần vứt bỏ phải vứt bỏ."

" Sau này cháu là vương, không cần quản chuyện nhỏ nhặt, ở dưới muốn đấu để cho họ đấu, bất kể ai thắng ai thua, đều phải thừa nhận cháu là vương."

"Chỉ những kẻ không thừa nhận cháu là vương mới phải diệt trừ thật nhanh."

Vân Na nhớ hôm qua ca ca dẫn đi chơi, tuy nó vẫn chưa hiểu ca ca làm vậy làm gì, nhưng có vẻ cũng có tác dụng:" Ca ca cháu không thích cháu giết người."

Con khỉ già gạt phắt ngay:" Thối lắm, bản thân y giết người cả ngàn vạn rồi, còn mặt mũi nào giáo huấn cháu không được giết người."

"Nghe Hầu gia, phải giết hết kẻ đáng giết, người sống mới sống tốt được, như thế giết người là cứu người, là thiện quả lớn."

Vân Na do dự gật đầu:" Được, sau này chúng ta chỉ giết kẻ xấu."

Con khỉ già hài lòng:" Thế mới là đứa bé ngoan, không giết kẻ ác, chẳng lẽ đợi chúng tới giết người tốt à?"

Bình Luận (0)
Comment