Khi Vân Sơ tìm được Vân Na thì đứa bé này đang kỳ công chọn hồng đốm lửa, để số hổng này trông càng thêm mê người, nó và nha hoàn Đại Phì còn lau tới bóng lên.
Những quà hồng không tròn trịa, màu sắc không đều thì để hết lại cho phó dịch trong nhà ăn, quả nào ngon lành giành cho đám hòa thượng thủ vệ Tề Vân Tự. Để bọn họ táo bón, khi đại tiện phải hét lên, phá hỏng bế khẩu thiện, tiếp tục ở lại bảo vệ Huyền Trang.
Trong mắt Vân Na đó là kế hoạch trí tuệ, trong mắt Vân Sơ thì đó là biểu hiện đầu óc không đủ dùng, y chẳng nhìn ra được chút tiềm chất nữ vương nào trong đó. Với y đó chỉ là đứa muội tử ngốc nghếch đáng yêu.
Nhìn ca ca lấy quả hồng mà nó dày công lựa chọn cầm lên mút ăn, ánh mắt Vân Na rất phức tạp.
Có nuối tiếc có chút không đành lòng.
Thấy ca ca ăn xong quả thứ nhất còn muốn ăn quả thứ hai, Vân Na muội nói:" Không được ăn nhiều hồng, ăn nhiều đi nhà xí khổ lắm."
Vân Sơ hỏi:" Muội muốn làm nữ vương thật à?"
Vân Na trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu:" Người nơi đó rất đáng thương, suốt ngày ngươi giết ta, ta giết ngươi, chẳng khi nào yên bình. Muội muốn hóa giải phân tranh của họ, để mọi người đều đi chăn cừu, sống thật tốt, không chém giết nhau nữa."
Vân Sơ thấy rất khó xử:" Muội cũng biết tính bọn họ, chém giết đã ăn sâu vào máu rồi, không ai thay đổi được đâu."
Vân Na đứng thẳng lên:" Con cừu không nghe lời là con ăn roi nhiều nhất."
Vân Sơ cau mày:" Bị đánh rồi nó vẫn không nghe lời thì sao?"
"Chuyện này muội đi hỏi rồi, người đó nói thì giết, đem nướng ăn thịt."
Ai lại dạy Vân Na như thế, nếu không phải nói chơi mà là thật ... Vân Sơ đoán, có khi là Vũ Mị.
"Đem những con cừu không nghe lời giết sạch, ăn sạch, còn lại là những con cừu ngoan ngoãn, như thế khi chăn cừu sẽ dễ dàng hơn."
Vân Sơ biết câu này, vì nó có xuất sứ, là biến chủng từ danh ngôn của tiền thái tử Lý Thừa Càn.
Giờ Vân Sơ mới phát hiện, Vân Na sở dĩ vô tri ở những chuyện nhỏ nhặt như thế, vì nó tiếp thụ giáo dục kiểu hoàng gia thuần túy nhất.
Giáo dục của Vân Sơ với Vân Na đã thất bại.
Khi còn ở Tây Vực, y chỉ biết dạy đứa bé này làm sao để sống sót, thế nên không có đạo lý gì hết, bảo tồn tính mạng mới là hàng đầu. Khi đó nhân từ, lương thiện, khoan dung, khiêm nhường đều không tồn tại.
Về tới Trường An, y thương muội tử xa rời cha mẹ, chỉ một mực chiều chuộng, tuy cũng uốn nắn vài hành vi hoang đường quá mức của nó, nói chúng vẫn để nó làm việc tùy tâm tùy ý.
Thôi nương tử dạy Vân Na phải dũng cảm, phải cứng cỏi. Ngu Tu Dung dạy Vân Na phải độc lập, tự cường.
Con khỉ già dạy Vân Na phải cường đại, Lý Hoằng luôn cùng Vân Na tham khảo làm sao để trở thành thái tử, hoàng đế tốt.
Đi hỏi Ngu Tu Dung mới biết, trong gần hai năm y không có nhà, người Vân gia tiếp xúc với Vũ Mị nhiều nhất là Vân Na. Chắc chắn khiến hành vi lời nói của nữ nhân đó ảnh hưởng tới Vân Na.
Y thấy giờ tới lúc phải nói chuyện tử tế với Vân Na rồi.
Vân Sơ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vân Na, hai huynh muội đi tản bộ trong phường Tấn Xương. Có lẽ vì Vân Na đã lớn rồi, nó không quen bị ca ca nắm tay dắt đi nữa, nên lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Cũng may cảm giác thân thiết chưa biết mất, Vân Na lau mồ hôi vào áo, sau đó vui vẻ kéo tay ca ca.
Hôm đó Vân Sơ không dùng những lời giáo điều nói chuyện với Vân Na, chỉ dẫn nó vào rừng trúc thăm hai con gấu mèo giờ đã to lớn lắm rồi. Sau đó tới nhà ăn lớn, cùng trù nương làm thật nhiều thịt viên chiên, cho vào giỏ trúc, hai huynh muội vừa đi vừa ăn.
Hai năm xa nhà, điều làm Vân Sơ hài lòng nhất là phường Tấn Xương vẫn sạch sẽ gọn gàng, không vì không có ý mà quay lại cuộc sống nguyên thủy trước kia. Chứng tỏ y giáo hóa có hiệu quả.
Bách tính thấy hai huynh muội huyện tôn đi dạo chỉ đứng xa thi lễ, không tới quấy rầy.
Đi qua hiệu in của nhà Đồng Bản, bọn họ vào gặp vị chuyên gia đi đầu nghiệp in ấn này.
Vốn đang xem những danh ngôn đại nghĩa của thánh nhân được bày trên giá sách, Vân Sơ vô cùng hài lòng, chợt Vân Na phát hiện ra Đồng Bản còn in ( Phong Nguyệt Bảo Giám) của phường Bình Khang. Thế là hai huynh muội không khách khí, chặn Đồng Bản trong góc, bạo hành một trận.
Đồng Bản bị huynh muội Vân gia đánh như gấu mèo, thấy Vân Na đang xem trộn trang bìa, lén lút lấy mấy bức tranh gốc trong rương gỗ, dùng vải bọc lại đặt vào bên tay Vân Sơ, nói nhỏ:" Do hậu nhân của Triền Tử Càn, Trương Tăng Diêu đích thân chế tác đấy ạ."
Vân Sơ ngạc nhiên:" Theo ta biết Triền Tử Càn giỏi vẽ lầu gác, Trương Tăng Diêu giỏi vẽ rồng ..."
Đồng Bản cười hăng hắc:" Có cái nào kiếm tiền nhanh bằng cái này đâu ạ, hì hì ... Con người phải ăn cơm mà."
"Gần đây tiểu nhân còn liên hệ với con cháu nhà Diêm công bộ, làm Trường An thập nhị mỹ nhân đồ."
Vân Sơ hết sức tự nhiên đem số tranh đó cất vào lòng, đánh tay Vân Na đang định mở sách xem, vội vàng rời khỏi cái xưởng in nhà Đồng Bản.
Khi đứng ở cổng quay đầu nhìn, Vân Sơ cảm khái lắm, vốn là xưởng in chẳng ai ngó ngàng tới, mới vài năm thành nơi có hơn ba trăm công tượng làm việc rồi.
Lợi nhuận một xưởng in thế này, làm ăn tốt chưa chắc thua xưởng bông.
Vân Na nhìn ca ca:" Yêu tinh đánh nhau có gì hay mà xem?"
Vân Sơ đường hoàng gật đầu:" Nên ta lấy đi không cho Đồng Bản tiếp tục hại người."
"Trong hồi môn của tẩu tẩu có một xưởng in, mấy năm qua nếu không có huyện Vạn Niên hỗ trợ, cho in văn thư, công cáo, thư tịch thì đóng cửa rồi. Chúng ta nên học nhà Đồng Bản mới đúng."
Vân Sơ xỉa ngón tay vào trán Vân Na:" Nếu như muội thúc giục Huyền Trang phiên dịch ra thêm một cuốn kinh sách, xưởng in nhà ta làm việc không hết. Hoặc đi giục lão tổ tông viết thêm sách, nhà ta sẽ có thêm công ăn việc làm."
Vân Na chun mũi:" Mai muội đi hỏi."
Bất tri bất giác hai huynh muội rời phường Tấn Xương, men theo Chu Tước đại nhai đi lang thang không có mục đích.
Năm xưa cũng vậy, hai huynh muội đánh một cái xe ngựa chở theo 3000 lượng vàng cũng đi thế này. Chỉ là khác khi đó, giờ huynh muội họ có thể vào bất kỳ cửa hiệu nào ở Trường An, không bị người ta từ chối sỉ nhục nữa.
Chợ Tây biển hiệu lộn xộn nhô ra thụt vào rối mắt, đứng ở cổng chợ lôi kéo khách đều là thiếu nam hoặc thiếu nữ dung mạo tuấn mỹ, còn có rất nhiều nhà dùng Hồ cơ.
Chỉ là nơi này quá đông người hỗn loạn, hoàn cảnh chẳng ra làm sao, mùi khai thối thoang thoảng trong không khí.
Mùa đông còn đỡ, tới mùa hè nóng nực, phàm là nhà có tiền cầu kỳ một chút sẽ không tới chọ Đông mua bán.
Có điều nơi này thực sự náo nhiệt.
Hai huynh muội ngồi ở lan can, nhìn đủ loại người muôn hình muôn vẻ qua lại.
Đây là mục đích của Vân Sơ, muốn Vân Na tiếp xúc với nhiều người bình thường hơn, mấy năm qua nó tiếp xúc tầng cấp quá cao, cái nhìn đã có phần lệch lạc.
Hi vọng khói lửa nhân gian giữ chân nó lại thế giới này.