"Ta chết rồi ngươi sẽ tặng cái gì?"
Lý Tích đường hoàng ngồi ở chủ vị, sau lưng ông ta là đám thân quyến Úy Trì gia đang quỳ.
"Anh công sức khỏe tráng kiện, vãn bối chết rồi thì ngài vẫn không sao cả." Vân Sơ thi lễ đáp:
"Bây giờ lão phu đáng ghét lắm rồi chứ gì?"
"Tất nhiên là không ạ, vãn bối xưa nay luôn một lòng cung kính với Anh công."
Lý Tích chỉ Vân Sơ, nói với đám tướng soái:" Lấy lòng y nhiều vào, sau này các ngươi ra ngoài chinh chiến có sống mà về được không, có kết quả tốt không, đều phải nhìn sắc mặt y."
"Đừng có thấy bây giờ các ngươi kẻ nào kẻ nấy đều là ngồi chỗ cao, cưỡi tuấn mã, bộ dạng đứng trên muôn người. Đợi ta và Lão Trình, Lão Tô chết sạch rồi, các ngươi ngay cả tư cách nói chuyện với hoàng đế cũng không có."
"Lão phu nay nhân lúc chưa chết còn bắt nạt được y, đợi lão phu chết rồi, đám con cái đều phải theo sau y lấy lòng đấy."
Cả đại sảnh cười ầm lên, ai cũng cho rằng chẳng qua là Lý Tích đang chế giễu thái độ ngông nghênh của Vân Sơ thôi.
Cũng có người không cười, như Trình Giảo Kim, Tô Định Phương, hay như Lương Kiến Phương tu rượu ừng ực, bọn họ nghe ra mùi vị anh hùng mạt lộ trong đó.
Vân Sơ chỉ mỉm cười lắng nghe, năm xưa khi thái tông hoàng đế lên ngôi đem tướng lĩnh đời trước thanh trừng sạch sẽ, lấy hình thức tranh vẽ công thần Lăng Yên Các định hình thế hệ huân quý mới.
Bây giờ tới thời đại Lý Trị, Lăng Yên Các chỉ là vinh quang ngày xưa, giống thái tông hoàng đế, Lý Trị muốn lập nên tập đoàn huân quý chỉ thuộc về mình. Mà tiền đề là phải hạ bệ huân quý cũ.
Lý Tích biết điều ấy, tuy ông ta được hoàng đế cực kỳ tôn trọng, nhưng đó là vì ông ta chủ động từ bỏ quyền bính, thời đại của ông ta qua rồi.
Người bi thương nhất trong tang lễ này có khi là Lý Tích, cả loại hàng như Quách Đãi Phong cũng có tư cách đứng sau lưng ba người họ, ông ta thất vọng về thế hệ tướng lĩnh mới trong quân.
Đó là vì sao Lý Tích kiếm cớ nổi giận chửi mắng mà Vân Sơ lại thản nhiên đón nhận, vì loại phẫn nộ này là cuồng nộ trong bất lực, nên y chỉ ngoan ngoãn lắng nghe.
Còn nguyên nhân khác nữa là Khế Tất Hà Lực.
Cho tới tận bây giờ, khi chuyện đã lộ ra, Cao Khản tung hết lực lượng tìm kiếm, vẫn không thấy bóng dáng Khế Tất Hà Lực đâu.
Điều này làm vân Sơ bỗng nhiên nhớ tới đám người Hoa Lang Đồ tập kích đám Lão Hà, Lão Hoàng, giết sạch thương binh cùng phủ binh Quan Lũng. Bây giờ Tân La bị diệt quốc, nói không chừng đám người đó càng thêm điên cuồng.
Nghĩ tới đó, đột nhiên lông tóc Vân Sơ dựng hết lên, quay đầu nhìn khung cảnh ồn ào lộn xộn, nếu y là Hoa Lang Đồ, mang trong lòng thù hận sâu như thế, y sẽ tìm tới kẻ địch vào lúc chúng đắc thắng nhất, lơi lỏng nhất ... Mà nhìn chỗ này xem, không phải toàn kẻ thù diệt Tân La đều có mặt sao?
Nếu mà ném một quả tạc đạn vào giữa chỗ này.
"Anh công." Chuyện này cẩn thận vạn phần cũng không thừa, Vân Sơ vội bước lên:
"Muốn gặp Anh công thì phải bước qua ta đã." Quách Đãi Phong đứng ra chắn trước mặt Vân Sơ:
Vân Sơ nhìn Quách Đãi Phong như nhìn thằng ngốc, tên này luôn xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, bực mình đẩy hắn sang một bên, đi tới gần Lý Tích, nhỏ giọng nói bên tai ông ta.
Lý Tích vốn vì uống rượu quá nhiều mà ánh mắt lời đờ, liếc Vân Sơ:" Bọn chúng dám à?"
Ông ta vừa dứt lời thì một mũi nỏ tiễn bắn thẳng vào ngực.
Vân Sơ vốn có đề phòng, một tích tắc suy nghĩ cũng không có, tóm ngay cổ Quách Đãi Phong kéo tới chắn tên cho Lý Tích, tức thì hắn toại nguyện kêu một tiếng đau đớn.
"Có thích khách!" Tiết Nhân Quý chỉ chậm hơn Vân Sơ một chút mà thôi, tên này chưa đánh mất cảnh giác, quát lên rồi tung mình phá cửa sổ lao ra ngoài chặn đường thích khách bỏ chạy:
Trong phòng tức thì hỗn loạn, tiếng la hét nữ quyến vang lên không ngừng, nhưng số người vẫn trấn định còn nhiều hơn, họ đá bàn, vác ghế, tóm lấy bất kỳ thứ gì có thể làm vũ khí, tụ quanh ba vị lão soái. Vài người khác đuổi đám nữ quyến vào hậu viện, ngăn cách người không liên quan tới gần, số khác xông ra ngoài phủ đề phòng còn thích khách muốn trốn thoát.
Dù sao toàn người vừa chinh chiến trở về, làm gì có ai ăn chay đâu.
Vân Sơ ném Quách Đãi Phong đã vô dụng sang bên, Lý Tích chết hụt một phen vẫn ngồi vững vàng, nói với Vân Sơ:" Để xem bản lĩnh quản lý Trường An của ngươi thế nào, không chỉ biết khoác lác chứ."
"Bọn chúng đã tới thì đừng hòng về." Vân Sơ nói xong bước thẳng ra ngoài:
Dám tới tận địa bàn của y hành hung, coi thường nhau quá rồi.
Vân Sơ ra ngoài tóm lấy một người bất lương chạy tới hỏi tình hình, y dặn dò vài câu, tức thì tiếng còi của người bất lương đã vang vọng thành Trường An.
Khi tiếng còi vang lên, tất cả phường thị trong thành đều đóng cửa, thương gia hai chợ Đông Tây cũng vội vàng dọn hàng nghỉ kinh doanh, người không kịp về nhà phải đợi người bất lương, phường chính xác nhận xong mới có thể về phường.
Vân Sơ bình tĩnh an bài tất cả mọi việc rồi mới về linh đường, lúc này Quách Đãi Phong đã sùi bọn mép, triệu chứng trúng độc đã xuất hiện.
Lập tức nhổ nỏ tiễn, Vân Sơ rạch một vết chữ thập ở vết thương, khoét thịt ra rồi mới sai người đưa hắn tới thái y viện.
Tiết Nhân Quý truy sát thích khách tất nhiên là uổng công quay về, dám giết người ở nơi thế này thì ắt là tử sĩ.
Khi phát hiện nỏ tiễn không giết được Lý Tích, thích khách đã thống khoái đâm một nhát vào tim tự sát.
Hung khí là một ống trúc, tách ra là sẽ thành nỏ cung, bên trong có rãnh trượt, chỉ đặt được đúng một mũi nỏ tiễn. Có điều thứ này không gây chú ý, đúng là thứ giết người khó phòng.
Thích khách là một Tân La tỳ xinh đẹp, là chiến lợi phẩm mà đám Lý Tích đưa về, Ngạc quốc công tuy nằm bẹp giường cũng vẫn được phân phối không ít tỳ nữ Tam Hàn.
Nhìn thi thể tỳ nữ này Vân Sơ liền biết không có hi vọng bắt được gian tế rồi.
Bởi vì đám Lý Tích đưa về quá nhiều người, riêng thành Trường An có hơn 2 vạn người Tam Hàn, đa phần là tỳ nữ phân tán trong nhà người có quyền.
Hành vi này với Vân Sơ mà nói là không thể ngu xuẩn hơn, diệt quốc gia của họ, rồi đưa người ta về hầu hạ? Chỉ cần trăm người có một người mang thù hận cũng là quá nhiều rồi.
Vân Sơ không có quyền soát thành, chuyện này cần đô đốc ngũ thành binh mã ti mới thành lập xin lệnh hoàng đế mới làm được.
Chuyện có thể làm bây giờ là dặn đám võ tướng vừa từ Liêu Đông về, sau này cố gắng đụng chạm vào những tỳ nữa kia, Lý Tích cũng hứa với Vân Sơ.