Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 648 - Q3 - Chương 157: Kẻ Điên Tỉnh Táo.

Q3 - Chương 157: Kẻ điên tỉnh táo. Q3 - Chương 157: Kẻ điên tỉnh táo.

Trong vở hài kịch này, người có công duy nhất là Quách Đãi Phong vì hắn dùng thân thể che chắn nỏ tiễn, cứu Lý Tích một mạng.

Đến chập tối nghe nói Quách Đãi Phong đã tỉnh lại, đoàn người Lý Tích, Trình Giảo Kim, Tô Định Phương liền đi thăm công thần.

Còn về phần Vân Sơ tóm Quách Đãi Phong chắn tên thì mọi người coi như không tồn tại.

Quách Đãi Phong thiếu chút nữa mất mạng, tên này mặt trắng bệch, yếu ớt tới không nói lên lời.

"Đừng oán giận, đây chính là số mệnh của ngươi, y không thích ngươi, nhưng ít nhất không có ý lấy mạng ngươi."

Lý Tích ở trước mặt Vân Sơ và Quách Đãi Phong nói thẳng ra, hi vọng Quách Đãi Phong đừng để thù hận trong lòng, nếu không Vân Sơ giết hắn rất dễ dàng. Cũng hi vọng Vân Sơ có thể hạ thủ lưu tình.

"Ngươi, ngươi ... Rõ ràng có thể đỡ được nỏ tiễn ... Lại bắt ta chịu tội." Quách Đãi Phong thều thào nói, Vân Sơ kịp kéo hắn làm bia đỡ tên thì y cũng có thể đỡ được nỏ tiễn đó:

Vân Sơ chẳng ngại gì nói thẳng:" Từ khi nghe nói ngươi muốn đi Liêu Đông tìm lão tướng quân Khế Tất Hà Lực, ta vốn định đứng xem trò vui là được."

"Không ngờ hôm nay xuất hiện thích khách, ta mới mềm lòng kéo ngươi ra đỡ, tránh cho Quách gia ngươi gặp họa diệt môn."

Quách Đãi Phong nghi ngờ:" Ngươi thử nói xem."

Vân Sơ lạnh lùng nói:" Khỏi, ta không muốn nói, nghĩ không ra là chuyện của ngươi, liên quan chó gì tới ta, nói rồi ngươi lại nghĩ linh tinh."

Quách Đãi Phong gian nan quay sang nhìn đám lão soái, hi vọng được họ giải thích.

Tô Định Phương hắng giọng một tiếng, lắc đầu:" Bọn lão phu cũng không biết, cứ dưỡng bệnh đi, nhân lúc này suy nghĩ một chút cũng tốt."

Vỗ về Quách Đãi Phong một hồi đám Lý Tích rời đi, Vân Sơ đi cuối cùng bỏ lại một câu:" Rơi vào bẫy mà không biết, thứ ngu xuẩn, chung hàng ngũ với ngươi thật mất mặt."

Nói xong đóng cửa lại ra ngoài, đám Lý Tích chẳng đợi y đã đi rồi.

Vân Sơ đương nhiên sẽ không nói với Quách Đãi Phong rằng Khế Tất Hà Lực mất tích là kết quả nhiều phương diện giao chiến.

Hoàng đế sở dĩ lệnh Khế Tất Hà Lực ở lại Liêu Đông là vì ông ta trung thành, để ông ta cai quản địa bàn cũ của người Cao Câu Ly, vì ở nơi đó có rất nhiều mỏ sắt.

Đó là cơ sở để Cao Câu Ly có thể đối kháng với đế vương Trung Nguyên mấy trăm năm.

Lần đông chinh này gần như tất cả các tướng quân đều phái người tham chiến, chỉ duy nhất một gia tộc không phái con cháu tới Liêu Đông.

Trường Tôn Vô Kỵ chỉ tán thành đông chinh có hạn, ông ta cho rằng, hoàng đế nên chấp hành chính sách thời thái tông, thông qua đột kích, quấy nhiễu biên cảnh làm Cao Câu Ly mệt mỏi rồi mới đánh hạ. Dứt khoát không chấp hành kế hoạch mạo hiểm quân sự của Lý Trị.

Nếu Lý Trị thất bại trong cuộc chiến này, chứng tỏ hắn chưa trưởng thành, chưa phải là một vị đế vương thực sự, Trường Tôn Vô Kỵ thậm chí có thể thừa cơ lấy lại quyền giám quốc.

Đáng tiếc là quân đội Đại Đường thế như chẻ tre, đánh một trận diện Tam Hàn, đạt tới đỉnh cao từ khi đăng cơ.

Thất bại của Tam Hàn cũng đồng nghĩa với thất bại của Trường Tôn Vô Kỵ, tình nghĩa nhiều năm giữa hai người xuất hiện vết nứt lớn.

Dưới tình huống này, Trường Tôn Vô Kỵ phải tìm đường lui an toàn cho cả gia tộc.

Trường Tôn gia nắm giữ quá nửa số đồ sắt ở Đại Đường, lấy nay lấy Hà Bắc là cơ sở, tất nhiên vô cùng coi trọng nơi nhiều sắt như Cao Câu Ly.

Nên sự mất tích của Khế Tất Hà Lực, Vân Sơ cho rằng thể nào cũng phải có liên quan gì đó tới Trường Tôn gia.

Hiện giờ đợi Trường Tôn gia bắt đầu mưu tính đất cũ của Cao Câu Ly, khi đó có thể đóng đinh tội hại Khế Tất Hà Lực lên đầu Trường Tôn gia.

Không chỉ Vân Sơ nghĩ như thế, nhìn phản ứng tướng môn Trường An với sự mất tích của Khế Tất Hà Lực là rõ, bọn họ đều nhìn ra nên không dính vào.

Mọi người đều tin Khế Tất Hà Lực sẽ trở về, một khi ông ta chết, trên triều thế nào cũng có một cuộc tranh đoạt sinh tử.

Quách Đãi Phong nhảy ra một cái, mọi người đều ủng hộ, dù sao phải che đậy chút chứ, một lão tướng công huân cái thế một lòng trung thành mất tích mà triều đường phản ứng không đủ thì tệ quá.

Đến lúc cần chém cái đầu Quách Đãi Phong bịt miệng thiên hạ cũng là chuyện vui.

Chuyện như thế chỉ cần là người biết sẽ ngậm chặt miệng, đám Lý Tích, Tô Định Phương, Trình Giảo Kim trơ mắt nhìn Quách Đãi Phong đâm đầu vào lưới không nói gì, định nhìn hắn tan nhà nát cửa. Bây giờ Vân Sơ nói ra, bọn họ hổ thẹn chạy mất, làm gì có chuyện tiết lộ.

Với đầu óc của Quách Đãi Phong, có lẽ sẽ nghi hoặc cả đời.

Vân Sơ hôm nay lấy hắn chắn tên là thuận tay, nhưng coi là ân nhân cứu mạng của Quách Đãi Phong.

Đã tới Thái y viện rồi, Vân Sơ không có lý nào lại không đi thăm Hạ Lan Mẫn Chi. Không đi không sao, tới một cái liền giật nảy mình, tên đó bị băng như xác ướp rồi.

Chẳng lẽ hôm đó mình nặng tay quá?

Không đợi Vân Sơ áy này, Hạ Lan Mẫn Chi đã cười với y:" Đa ta Vân hầu đã giúp mỗ hoàn thành chuyện tốt."

Vân Sơ bất ngờ lắm:" Thế mà đã thành rồi à?"

Hạ Lan Mẫn Chi cựa quậy thân thể:" Cũng phải trả giá một chút."

Vân Sơ khâm phục tấm tắc khen:" Bội phục, bội phục."

Hạ Lan Mẫn Chi cũng rất khách khí đáp lễ:" Tiểu đạo mà thôi, không đáng nhắc tới."

Vân Sơ kéo ghế lại gần, công nhận tên này bỏ đi son phấn trên mặt, lộ ra bản sắc nam nhi phải nói rất có sức hút, ít nhất không làm Vân Sơ nhìn là muốn đấm hoặc bỏ chạy như trước kia, cảm thán:" Thương thế nặng quá."

"Hàng phục ngựa hoang sao không bị thương cho được."

"Chỉ là không biết nhị di ngươi sẽ nhìn nhận sự việc này thế nào, ta thấy khả năng hoàng hậu không vui đâu."

Hạ Lan Mẫn Chi cười:" Đứa ngoại sinh này đang lấy thể diện cho a di ấy chứ. Trước kia nhị di ta cứ nói ta không giống nam tử, giờ ta làm chuyện nam tử nên làm, nhị di nên khen ngợi ta."

Vân Sơ thực sự không biết phải trò chuyện tiếp với Hạ Lan Mẫn Chi ra sao, người này trải qua đả kích lớn do Ôn Nhu bố trí tựa hồ lột xác tái sinh thành người khác hẳn vậy, tính táo trí tuệ hơn không ít. Loại người tựa tỉnh mà điên này là nguy hiểm nhất, Vân Sơ chỉ chắp tay biểu thị khâm phục rồi đi.

Bình Luận (0)
Comment