Ở thời Đường này, có thể được Vân Sơ coi là đồng bào trong quân chỉ có phủ binh trong các chiết trùng phủ.
Thân binh của các tướng quân, đại soái không phải, bọn họ chỉ trung thành với chủ thượng nhà mình.
Giống như những người bất lương trong tay Vân Sơ vậy, họ chỉ thừa nhận Vân Sơ.
Hôm nay Vân Sơ thân thiết với đám đại soái như người một nhà, các thân vệ tất nhiên cũng coi như huynh đệ cùng chiến hào.
Mai chủ thượng của họ mâu thuẫn, bọn họ cũng rút đao chém nhau không có nửa phần tình nghĩa nào hết.
Cho nên một nghìn thân vệ của Khế Tất Hà Lực chết, trừ tộc nhân ông ta ra, chẳng ai bận tâm.
Khế Tất Hà Lực còn sống trở về không thì phải xem đám Trường Tôn Vô Kỵ đấu với hoàng đế thế nào.
Quay lại vụ ám sát, huyện Vạn Niên và Trường An cùng đóng cửa phường thị nhưng không tìm được người Tân La khả nghi. Có điều toàn bộ hạ nhân, tỳ nữ dị tộc trong nhà Úy Trì Cung bị nhi tử ông ta là Úy Trì Bảo Lâm thẩm vấn xong giết sạch.
Còn nhà đám lão soái không giết, nhưng bán hết đi với giá rẻ.
Vân gia chẳng có lấy một tỳ nữ, phó nhân ngoại tộc nào, nên không cần xử lý. Khi hoàng đế phong tước cũng thưởng nhân khẩu, nhưng y từ chối hết nô lệ, chỉ tiếp nhận ít phong hộ ở Bá Thượng.
Vụ ám sát lần này khiến chuyện mua bán nô lệ trong thành Trường An bị ảnh hưởng nặng.
Ba huynh đệ Vương gia có rất nhiều nô lệ, chuyến này có khả năng bị kẹt không bán nổi.
Những nơi khác đều giải trừ giới nghiêm, chỉ phường Tấn Xương càng nâng cao canh giác, Vân Na bị Vân Sơ cấm bước chân ra ngoài phường. Bề ngoài mọi chuyện khôi phục như thường, kỳ thực người bất lương chỉ chuyển từ sáng vào tối, đợi một cơ hội bắt trọn ổ địch nếu có.
Hoa Lang Đồ vẫn là một mối lo hiện hữu, Vân Sơ phải tra rõ mới yên tâm được.
Vân Sơ kể cho Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt nghe câu chuyện Hạ Lan Mẫn Chi tắm máu quyết chiến mà y nghe được ở Thái y viện, làm hai người kia chép miệng không thôi.
Nghĩ đã thấy sợ, khi đó Hạ Lan Mẫn Chi một chân bó thạch cao, mười ngón tay thì tám cái do cào cửa mà bong móng. Dưới tình huống đó vẫn có thể hàng phục nữ tử Thổ Phồn như con báo, ba nam nhân có mặt ngoài khâm phục thì chẳng còn gì để nói.
So với Hạ Lan Mẫn Chi, Từ Kế Nghiệp chỉ là cục phân chó.
Sắp hết năm rồi, Vân Sơ không muốn tiếp tục kế hoạch liên quan tới Hạ Lan Mẫn Chi nữa, đồng thời mong tranh đấu ngừng lại cho người ta ăn Tết đáng hoàng, muốn đánh giết gì thì để sang năm đi.
Sau khi thương lượng với Ôn Nhu và Vạn chủ bạ, Vân Sơ lần nữa phát quà Tết, tiền thưởng, nha môn đóng cửa trước ba ngày, không làm việc nữa.
Phía huyện nha hết việc rồi, nhưng quan viên trong huyện nha lại bắt đầu bận bịu chuyện tổ chức Lễ hội Nguyên Tiêu.
Mỹ thực thiên hạ đều từ Trường An, mỹ thực Trường An có hết ở Nhà ăn lớn.
Trước Tết, hai nhà ăn lớn ở phường Tấn Xương và phường Quang Phúc đã treo biển quảng cáo rồi, thế là nào trâu, nào lợn nào gà vịt ngan ngỗng vận chuyển tới Trường An liên miên không dứt.
Phường Tấn Xương nồng nặc mùi máu, chỉ cần vật sống được vận chuyển vào đây là hết đường sống.
Đợi mùi máu tanh tan đi thì phường Tấn Xương lại bị bao phủ bởi mùi thịt ngào ngạt, khiến cho bất kỳ ai đi ngang qua nơi này cũng phải dừng chân hít vài cái. Bất kể là người thích loại thịt gì đều có thể tìm ra mùi vị mình thích trong đó.
Một người thanh y dong dỏng cao dẫn theo một con gấu béo tới quá đáng đứng ở hậu đường của nhà bếp lớn, mặt rạng rỡ nhìn cá rán chất đống như núi.
Dù biết rằng đám trù nương cho vào chào dầu toàn là cá chép, hắn cũng vờ như không thấy, chỉ cần nhìn thấy trù nương vớt ra từng con cá chép chiên thơm phức là hắn vui rồi.
Cái nơi rộng không quá một mẫu này mà các loại thị chất cao như núi, đây không phải là từ hình dung mà thực sự là chất cao như núi.
"Bệ hạ, trước khi tiễn Táo quân, số cá tươi phải xử lý tới 12 vạn cân. Bệ hạ mới chỉ nhìn thấy một trong sáu công xưởng thôi."
Vân Sơ không biết vì sao Lý Trị đột nhiên nổi hứng tới phường Tấn Xương, nhưng mà người ta đã tới thì phải để người ta nhìn cho rõ, nhìn cho kỹ.
"12 vạn cân, nhiều thế cơ à?"
"Bạ hạ, trước kia người Quan Trung vốn không hứng thú mấy với cá, chê cá tanh, chê cá nhiều xương. Nhưng từ khi nhà ăn lớn đưa ra món cá kho, cá dấm thì người Trường An dần tiếp nhận rồi. Chỉ là phải xử lý xương, phải ướp sẵn, bọn đem về ném vào nồi, đun một cái là có món ngon, nếu không họ không mua."
Lý Trị chỉ đống thịt trâu:" Không phải là trâu cày chứ?"
"Thần có mấy cái đầu mà dạm đụng vào trâu cày chứ ạ, toàn trâu trên cao nguyên Thổ Cốc Hồn và Lũng Hữu mang về." Vân Sơ trợn mắt dọa con gấu, nó mới không dám mon men tới đống thức ăn mời gọi kia:
Lý Trị xoa đầu gấu lớn:" Từ Kính Nghiệp mang về hả?"
"Anh minh không ai hơn bệ hạ, nhưng mà chị một phần thôi ạ."
"Không câm không điếc khó làm cha chồng, trẫm không nói, để ngươi làm bừa, thế nào có một ngày rơi vào tay ngự sử ngôn quan, lúc đó đừng trách trẫm không cảnh cáo ngươi."
Vân Sơ vội nói:" Sao lại là làm bừa được chứ ạ, bao nhiêu trâu dê đưa tới Trường An, bớt được bao nhiêu lương thực tiêu hao, là chuyện lợi nước lợi dân."
"Bây giờ huyện Vạn Niên đã không thể tìm được mảnh đất trống nào nữa, bách tính hận không thể trồng bông ngay cả trên đầu giường nhà mình."
"Bọn họ là đám người sợ đói, giờ nhờ hồng phúc của bệ hạ, chẳng những ăn no, mặc ấm, thi thoảng còn có một hai miếng thịt vào miệng, có ngụm rượu uống. Với bách tính mà nói, đó là thịnh thế hiếm có, là công đức lớn nhất của bệ hạ."
Nói tới đó y cầm một tảng trâu lên:" Bệ hạ, một miếng thịt thế này đủ cho nam tử trưởng thành tinh lực dư dả ba ngày, bớt được rất nhiều lương thực."
"Hoang đường, ai chẳng biết thịt trâu ngon, đáng tiếc giờ cũng chỉ bách tính huyện Vạn Niên ngươi một năm được ăn vài miếng ..."
Lý Trị vừa nói vừa vỗ vỗ đầu con gấu lớn, nhưng nó chỉ chảy nước dãi không dám đụng chạm vào số thịt ê hề trước mặt. Thậm chí nó còn ra sức giục Lý Trị mau đi khỏi nơi này, ký ức của nó về Vân Sơ quá ác liệt, cơn đau đó đã khắc vào linh hồn nó rồi.
Thấy gấu lớn hiểu chuyện như thế, Lý Trị càng thích con gấu biết tiến biết lui này.
"Theo tính toán của thần, Trường An trăm vạn nhân khẩu, trong một tháng Tết ít nhất phải tiêu hao trăm vạn cân thịt các loại mới là hợp lý. Giờ chỉ có năm mươi vạn là quá ít." Vân Sơ nói thêm:
Lý Trị gật gù hiểu ý, tuy hôm nay hắn thấy rất nhiều thịt nhưng chia ra cho số nhân khẩu Trường An thì không là gì.