Hôm nay hoàng đế tới chùa Đại Từ Ân hoàn nguyện, không biết là lời thề gì với mẫu thân của hắn, nhưng mà nay ứng nghiệm rồi. Cũng chẳng biết ứng nghiệm thế nào, chỉ nghe Vân Na nói, đồ cúng vô cùng phong phú, bố thí vô cùng xa hoa.
Đây là lần hiếm hoi mà hoàng đế tới phường Tấn Xương một mình, Vũ Mị không tới, ngay cả Lý Hoằng cũng không theo.
Hắn cứ như là đến chuyên môn xem thịt vậy, xem xong rồi đi, không tiết lộ gì cả.
Một cuộc thị sát rất tùy hứng ... Nhưng loại sinh vật hoàng đế này không bao giờ làm việc không có mục đích, mỗi cử chỉ lời nói của hắn đều có thể bị người ta phân tích ra rất nhiều phiên bản.
Dù sao cả Đại Đường phải nhìn sắc mặt hắn mà sống.
Thế nên Vân Sơ có chút bất an vì chuyến đi này của hoàng đế, y có linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Quả nhiên là vậy, hi vọng có một năm mới yên lành của Vân Sơ hỏng rồi, ngày Tết Táo quân, tức là chỉ vài ngày sau chuyến đi bất thường của hoàng đế thì Đại Đường tể tướng, Hộ bộ thượng thư, thái tử chiếm sự, kiểm giáo thái thường khanh, Thân quốc công, phò mã đô úy Cao Lý Hành bị người ta ám sát ở Hoàng Thành.
Hơn nữa còn bị lấy mất đầu.
Căn cứ vào lời Địch Nhân Kiệt kiểm tra hiện trường về nói, phò mã đô úy sau khi bị chặt đầu, vẫn khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, máu tươi phun tới tận xà nhà, thân không đổ, tay cầm cuốn Ngũ kinh chính nghĩa do Khổng Dĩnh Đạt biên tập, sách không dính máu.
Còn nữa, đầu lâu không cánh mà bay.
"Ai làm thế?" Vân Sơ cả kinh hỏi:
Địch Nhân Kiệt vừa ăn bánh vừa nói:" Ta mà biết thì án được phá rồi. Có điều khẳng định hung thủ là người quen của Cao tướng, ra tay trong lúc bất ngờ."
Ôn Nhu cau mày:" Sao lại giết Cao Lý Hành, gần đây ông ta làm gì?"
Địch Nhân Kiệt bực mình:" Muốn biết đi mà tra, ta không biết gì hết."
Ôn Nhu khinh bỉ:" Ngươi nói trên đời này không vụ án nào ngươi không phá giải được cơ mà."
Vân Sơ tay chống cằm trầm ngâm:" Nếu trong phòng chỉ có ta và Ôn Nhu, Ôn Nhu đang xem sách, ta đột nhiên chém đứt đầu hắn, không biết thi thể hắn có đổ không?"
Ôn Nhu lắc đầu:" Không biết, khi đó ta chết rồi, quan tâm làm gì ... Ồ nói thế người giết Cao Lý Hành ắt phải đạt tới mức độ thân thiết như huynh đệ chúng ta mới được."
Ngày 23 tháng 12 năm Hiển Khánh thứ hai, Cao Lý Hành bị giết ở quan thự trong Hoàng Thành, thọ 61 tuổi.
Hoàng đế tuyên bố bỏ triều ba ngày, lệnh quan viên từ cửu phẩm trở lên tới nhà bày tỏ tiếc thương, lại lệnh nữ quan trong cung tới phủ phò mã lo liệu tang sự.
Cao Lý Hành truy tặng đồng tam ti, đô đốc Tịnh Châu, thụy hiệu chưa xác định.
Trong lúc hoàng đế công bố chuyện này, đầu Cao Lý Hành vẫn chưa tìm được. Theo lời của Lão Hoàng cục cung môn, đầu người không phải là thứ không phải nhỏ gì, lại có mùi máu tanh, muốn đưa ra khỏi Hoàng Thành là không thể nào.
Ông ta khẳng định đầu Cao Lý Hành vẫn ở trong Hoàng Thành.
Ôn Nhu nói, mọi người suy đoán rất nhiều tới cái chết của Cao Lý Hành, nhưng không ai kiến nghị tra tới cùng.
"Đại bộ phận mọi người cho rằng là hoàng hậu hạ độc thủ, bọn họ suy đoán, khi hoàng hậu thượng vị, Cao Lý Hành là biểu đệ của Trường Tôn Vô Kỵ cùng trong tập đoàn ngoại thích phản đối hoàng hậu."
"Một người bị mưu sát không phải chuyện đầu tiên phải làm là tìm ra hung thủ à? Sao lại có cáo phong đi trước, rồi thủy hiệu cũng chuẩn bị rồi."
Vân Sơ thấy chuyện này cực kỳ khó hiểu, Cao Lý Hành là người được thái tông hoàng đế khen ngợi rất nhiều, trước giờ luôn tránh xa những vụ phản loạn trong hoàng tộc. Nói vì phản đối hoàng hậu mà mất đầu càng vô lý, nói vậy quá nửa triều đường phải mất đầu, trong đó có cả hai tên bằng hữu của y.
Nhưng qua chuyện này cũng cho thấy, hoàng hậu Vũ Mị mất lòng người thế nào, có chuyện xấu xa gì, người ta nghĩ ngay tới, hoàng hậu làm.
Cảm thán xong ba người kết bạn tới phủ công chúa, ý chỉ nói rõ ràng, quan viên cửu phẩm trở lên phải đi phúng điếu.
Cao Lý Hành được gả cho Đông Dương công chúa, đó là nữ nhi thứ chín của hoàng đế, mẹ đẻ là ai không rõ. Có điều Đông Dương công chúa là nữ tử tốt hiếm có của hoàng gia Lý Đường. Chưa nói cả đời chưa từng có đồn thổi gì, sinh được hai nhi tử, một nữ nhi, nghe nói đều là con của Cao Lý Hành.
Chỉ thế thôi đã là cực kỳ hiếm có.
Cũng may là lần này đi điều tang Cao Lý Hành mọi người chỉ cần tới thắp hương, dùng đại lễ một lần là được, không phải nộp tiền qua cửa như tang lễ của Úy Trì Cung, nếu không rất nhiều quan viên trong thành Trường An sẽ phá sản.
Vân Sơ là hầu tước, có tư cách tiếp nhận tạ lễ của Đông Dương công chúa, tuổi nàng chưa quá cao, chừng 40 thôi, đầu gài hoa lụa trắng, người mặc áo tang, quả phụ bi ai luôn khơi lên vài tâm niệm tà ác.
Nhưng mà Vân Sơ chẳng nhìn thấy chút đau buồn nào trên mặt Đông Dương công chúa, ngược lại nàng coi tang lễ thành hoạt động xã giao lớn.
Khi trò chuyện với Vân Sơ, nàng quan tâm tới sản nghiệp bông ành hưởng tới Đại Đường thế nào, cùng làm sao có thể nhanh chóng gia nhập vào chuyện lập xưởng làm vải bông, chứ không phải là đầu lâu trượng phu ở đâu có bị chó hoang gặm mất không.
Vân Sơ hiểu rồi, trượng phu không đầu của nàng chết càng thê thảm, nàng càng có thể đưa ra nhiều yêu cầu với hoàng đế.
Với Thân quốc công phủ mà nói, cái chết của Cao Lý Hành là cái chết của con cá voi, cá voi chết thì cá nhỏ trong phủ mới ăn no được.
Có điều Vân Sơ thông cảm thôi, Đông Dương công chúa chỉ sinh cho Cao Lý Hành ba đứa con, nhưng mà người lấy thân phận hiếu tử để tang cho ông ta có tới tận con số 13. Trong đó người nhiều tuổi nhất râu dài cả thước, còn già hơn cả Đông Dương công chúa.
Xét thấy nàng công chúa này rất tiến bộ, Vân Sơ không che giấu, chuyên môn ở lại nội trạch nàng nửa canh giờ, giảng giải sản nghiệp bông.
Từ yếu quyết trồng bông, quản lý ruộng bông, sản xuất sợi bông, cuối cùng tới các loại phương thức sử dụng bông, y nói rất tỉ mỉ, không che giấu gì cả.
Từ phủ công chúa ra, ngón cái Vân Sơ có thêm một cái ban chỉ, đây là đồ tốt, khi bắn cung bảo vệ ngón tay không bị dây cung cắt đứt da.
Đây cũng là đồ thái tông hoàng đế thưởng Cao Lý Hành, nay Đông Dương công chúa lễ tạ Vân Sơ.
Cái ban chỉ ngọc này chắc chắn qua khảo nghiệm của chiến hỏa rồi, trên đó có vô số vết tích dây cung cắt qua.
Ban chỉ này làm bằng thanh ngọc, giá trị không cao, nếu chẳng phải thái tông hoàng đế từng dùng thì Vân Sơ chẳng thèm nhận: