"Thế nào?" Ôn Nhu cướp ngay cái ban chỉ Vân Sơ mới có được, vừa mân mê vừa hỏi:
Vân Sơ thở dài: "Giống như các ngươi dự liệu, đây là một cuộc giao dịch, Trường Tôn gia giao ra Cao Lý Hành."
"Vấn đề là Khế Bật Hà Lực giờ đang ở đâu?"
Địch Nhân Kiệt đoán:" Chắc sắp thấy kết quả thôi, ông ta xuất hiện có nghĩa là bệ hạ chiến thắng trong cuộc tranh đấu này."
Ôn Nhu đeo ban chỉ vào ngón cái, khinh bỉ nói:" Chỗ thất sách nhất của Trường Tôn Vô Kỵ là xem thường hoàng đế, ông ta đáng lẽ ra sức cản trở khi hoàng đế đông chinh. Nhưng ông ta tự đại cho rằng thái tông hoàng đế trong tay danh tướng như mây, mãnh tướng như mưa mà không làm gì được, hoàng đế chẳng hiểu gì về quân sự càng chẳng làm được, nên ông ta ngồi đợi đông chinh thất bại."
"Nhưng chính vì hoàng đế biết mình thua xa thái tông nên càng dốc sức hơn, càng quyết tâm hơn, càng muốn chiến thắng này bằng mọi gia, hai vùng Hà Bắc, Sơn Đông gần như bị vắt kiệt để cung ứng cho đại quân."
"Ba tám vạn đại quân của hoàng đế vượt xa hai sáu vạn đại quân của thái tông."
"Trường Tôn Vô Kỵ cược sai rồi, giờ ông ta đợi hoàng đế nuốt dần Trường Tôn gia đi."
Nói chung trong cuộc tranh đấu này cả Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đều không đánh giá cao Trường Tôn Vô Kỵ. Còn Vân Sơ, như y đã nói Trường Tôn gia không ra tay với Vân gia khi y không có nhà, lúc bọn họ gặp xui xẻo, y không đứng cười.
Phủ công chúa cách Hoàng Thành không xa lắm, mà Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu rất muốn tới tham quan học tập thực địa sự tích anh hùng của Hạ Lan Mẫn Chi. Dù sao một nam tử thích mặc đồ nữ, thích cùng nam nhân đóng phu thê lại chuyển biến như thế, khiến người ta tò mò.
Vân Sơ liền dẫn hai người họ tới Thái y viện một chuyến.
Nay Thái y viện là bệnh viện tổng hợp cỡ lớn có trình độ chữa trị cao nhất, trang thiết bị đầy đủ nhất Đại Đường. Mà người Đại Đường cũng dần tiếp nhận phương thức chữa trị đưa người nhà tới bệnh viện chữa trị.
Lão Hà gần đây còn dâng sớ lên hoàng đế, muôn nâng cao địa vị Thái y thự, tốt nhất là có thể tách ra khỏi Thái thường thự, để thái ly lệnh ngang cấp với thái thường tự khanh.
Đây là chuyện tốn thời gian, thái y lệnh là tòng tứ phẩm, mà thái thường tự khanh là tòng tam phẩm.
Đây là chuyện cực lớn, cần Lão Hà huy động toàn bộ lực lượng của thái y thự, trải qua nhiều năm chuẩn bị mới thành công được.
Lão Hà cho rằng thành Trường An ít nhất cần có 5 y viện giống Thái y viện mới thỏa mãn được nhu cầu chữa bệnh của bách tính. Còn các đạo, châu huyện cũng phải có hệ thống chữa trị tương ứng.
Trong đó trọng điểm phải đưa ra nhi khoa, sản phụ khoa, đạt tới giảm thiểu tỉ lệ trẻ con tử vong, nâng cao tỉ lệ sống của sản phụ, nâng cao nhân đinh của Đại Đường.
Chiêu cuối cùng là Vân Sơ kiến nghị cho Lão Hà để nâng cao khả năng thành công cho kế hoạch ra ở riêng cho thái y thự.
Tấu sớ cực kỳ có trình độ này trải qua ngự sử đại thẩm hạch, các đại lão kinh ngạc phát hiện, đây là tấu sớ có tầm nhìn cao. Một lão già trước kia chỉ ngồi ăn chờ chết, đột nhiên đưa ra tấu sớ cấp bậc tể tướng thế này, ai cũng bất ngờ nói Lão Hà có tài tể phụ.
Điều duy nhất làm các đại lão trong triều không hài lòng là Lão Hà không ngờ đưa ra đề xuất về sản phụ khoa và nhi khoa, toàn là thứ liên quan tới phụ nhân. Không giống các cơ cấu khác được hoàng đế quản hạt, vấn đề liên quan tới phụ nhân phải mời tới hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ rồi.
Nam y mà dính tới nhi khoa, sản phụ khoa sẽ bị lễ pháp lên án.
Nói thực, năng lực của ổn bà ( bà đỡ) của Đại Đường đừng nói Vân Sơ xem thường, ngay chính các y giả của thái y thự cũng chỉ trích lâu rồi. Nhất là Tôn thần tiên thường tới thông quê chữa bệnh cho bách tính, nhiều lần nhìn thấy cảnh ồn bà đỡ đẻ tàn bạo, ông chướng mắt vô cùng.
Lần đầu tiên Lão Hà đưa ra tư tưởng y giả lòng phụ mẫu không liên quan tới nam nữ, còn hi vọng sau khi thái y thự thăng cấp, muốn mời hoàng hậu làm thự trưởng.
Cho dù là vậy những phụ nhân có thái kia tiếp nhận Tôn thần thiên đỡ đẻ cho mình là vì ông là thần tiên, họ khó tiếp nhận nam tử khác, có người thà chết không chịu.
Cho nên đây không phải chuyện dễ dàng.
Hạ Lan Mẫn Chi buổi sáng vừa cùng Đốn Châu cẩu thả xong ngủ một giấc lấy sức. Khi tỉnh dậy không ngờ phát hiện ra có ba người đang nhìn hắn với vẻ mặt khâm phục rất vô lễ.
Vân Sơ thì hắn nhận ra, còn hai tên thanh niên béo gầy khác thì hắn không quen biết. Còn chưa đợi hắn kịp nói gì thì Vân Sơ đã nắm lấy cổ tay hắn chẩn mạch, rồi nói với hai tên béo gầy:" Ta có thể nói thân thể hắn bây giờ tinh lực sung mãn, chỉ cần xương cốt lạnh lại vẫn là một hán tử như hùm như gấu, các ngươi tin không?"
Ôn Nhu trang trọng gật đầu:" Không tin không được, bị thương thành bộ dạng ma quỷ này rồi còn đêm đêm ca múa, khâm phục vô cùng."
Địch Nhân Kiệt tán dương:" Thiên phú dị bẩm, người thường không bằng."
Đổi lại là người khác bị người ta nhìn chằm chằm như xem thú lạ trong sỏ thú thì ít nhiều ngại ngùng, Hạ Lan Mẫn Chi dựa vào đầu giường, thản nhiên nói:" Muốn học không? Ta dạy."
Nói thật, ba người Vân Sơ muốn học lắm, nhưng tự tôn nam nhân không cho phép họ nhận thua kém người ta ở mặt này, nên cả ba cùng lắc đầu.
Chuyện giường chiếu đối với nam nhân vốn bất công, nữ nhân không có mối lo không kéo dài được lâu, nên nó hoàn toàn là vấn đề của nam tử.
Thế nên lời Hạ Lan Mẫn Chi rất có sức hấp dẫn với nam tử.
"Nghe nói bộ dạng của ngươi trước kia không như thế này?" Địch Nhân Kiệt xưa nay đối với những thứ hắn tò mò là không có quanh co gì hết:
Hạ Lan Mẫn Chi đại khái lần đầu gặp phải người đem chuyện này này ra đốp thẳng vào mặt mình, hắn hơi ngớ ra rồi bật cười:" Có một bằng hữu nói với ta, kẻ sĩ không thể thiếu mục tiêu to lớn và ý chí kiên cường, ta còn con đường rất dài để đi, không thể làm bừa nữa."
Nói tới đó chắp tay với Vân Sơ:" Vân hầu, năm xưa ta không hiểu chuyện đem lại cho ngài không ít phiền toái, mong được lượng thứ."
Vân Sơ tiếc nuối:" Ngươi sớm biến thành bộ dạng này thì đâu tới mức làm bản thân thân bại danh liệt."
Hạ Mẫn Chi không giải thích chỉ chắp tay:" Hổ thẹn, hổ thẹn."
Ôn Như làm vẻ mặt trang trọng:" Cổ nhân thường nói, kẻ sĩ không gặp ba ngày đã khác.
Địch Nhân Kiệt cũng nói:" Đúng là như thế, Chu quốc công thân ở vị trí cao, chỉ cần có chút thay đổi, hẳn bệ hạ và hoàng hậu sẽ nhìn trúng. Nói không chừng sẽ có trọng trách phó thác, mỗ gia ở đây, chúc Chu quốc công tiền đồ vô lượng."
Những lời này nếu là trước kia thế nào cũng bị Hạ Lan Mẫn Chi chửi bới, bây giờ hắn thoải mái tiếp nhận.
Bốn người đang trò chuyện vui vẻ thì Đốn Châu xông vào phòng, nhìn thấy Vân Sơ cũng có mặt thì chỉ y, tuôn một tràng tiếng Thổ Phồn nói với Hạ Lan Mẫn Chi.
Không ngờ Hạ Lan Mẫn Chi cũng dùng tiếng Thổ Phồn đáp lại, tuy hắn nói có vẻ ngắc ngứ, nhưng rõ ràng là Đốn Châu hiểu lời hắn. Tuy trừng mắt hung dữ với y, có điều không gọi hộ vệ vào đánh nữa như con dê non nhào vào lòng Hạ Lan Mân Chi, nhìn ba người Vân Sơ với ánh mắt ghét bỏ.
Chẳng cần Hạ Lan Mẫn Chi giải thích, ba người Vân Sơ biết Đốn Châu cô nương ghét bọn họ quẫy nhiễu chuyện tốt của mình rồi.
Khi họ chuẩn bị đi thì nghe thấy Hạ Lan Mẫn Chi nói:" Vân hầu, nữ tử này ta lấy chắc rồi, thứ khác ta cũng lấy, nếu Vân hầu nguyện giúp một tay, Hạ Lan Mẫn Chi sau này sẽ báo đáp trăm lần."