Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 652 - Q3 - Chương 161: Ở Nơi Xa Xôi Đó.

Q3 - Chương 161: Ở nơi xa xôi đó. Q3 - Chương 161: Ở nơi xa xôi đó.

"Liên quan chó gì tới ta."

Vân Sơ phũ phàng từ chối lời đề nghị hấp dẫn của Hạ Lan Mẫn Chi rồi cùng Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt rời phòng bệnh, vừa mới đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng hét đầy dụ hoặc của Đốn Châu.

Bọn họ không có thói quen đứng ở chân tường nghe lén chuyện người khác. Rời khỏi Thái y viện, Địch Nhân Kiệt cảm thán:" Tên này điên rồi."

"Một tên điên trở nên bình thường mới là đáng sợ nhất, thuận lợi hơn cả ta nghĩ đấy, tiến hành bước tiếp theo thôi." Ôn Nhu háo hức nói:

Vân Sơ lắc đầu:" Không cần, ta có cảm giác chúng ta không nên làm gì nữa mới là tốt nhất. Giờ làm người bàng quan thôi, nhiều nhất là khi hắn đi vào ngã rẽ thì điều chỉnh phương hướng chút là được, hắn có khi còn làm tốt hơn cả chúng ta mong muốn."

Địch Nhân Kiệt dừng bước quay đầu nhìn Vân Sơ và Ôn Nhu:" Ta thấy hai người các ngươi còn điên cuồng hơn cả Hạ Lan Mẫn Chi thế? Người ta chẳng qua là tên điên, hai ngươi còn tính toán làm sao khống chế một tên điên."

Ôn Nhu chẳng vì thế mà phật lòng, còn khoác vai Địch Nhân Kiệt:" Như thế mới càng cần một tên lý trí tỉnh táo như ngươi, ngày nào đó thấy bọn ta điên thật rồi thì kéo bọn ta lại."

Địch Nhân Kiệt gạt tay Ôn Nhu ra, hai tên này trời sinh bát tự không hợp.

"Tại nơi xa xôi đó, có một cô nương tốt, mọi người đi qua lều nàng đều quay đầu nhìn lưu luyến."

"Trên gương mặt xinh đẹp hồng hào tự như thái dương của nàng, đôi mắt đẹp mê đắm lòng người của nàng như trăng sáng trong đêm."

"Ta nguyện làm một con cửu nhỏ theo bên nàng, mỗi ngày nhìn đôi mắt mê người và y phục mỹ lệ đó."

"Ta nguyện vứt bỏ tất cả theo nàng chăn dê, ta nguyện nàng dùng roi dài không ngừng quất mạnh lên người ta."

"Ta nguyện vứt bỏ tất cả theo nàng chăn dê, ta nguyện nàng dùng roi dài không ngừng quất mạnh lên người ta ….”

Vân Sơ đột nhiên hát một ca khúc đơn giản mang phong cách thảo nguyên vô cùng dễ nghe, đến đoạn diệp khúc, y hát đi hát lại, càng hát càng to, càng hứng khởi.

Dù Ôn Nhu hay Địch Nhân Kiệt đều không còn nghi ngờ chút nào tài hoa của Vân Sơ nữa, dù là loại ca dao chẳng có thứ vần luật nào này, y hát ra cũng có mỹ cảm khác lạ.

Lúc này trong thái y viện, một tấm cửa sổ đột nhiên mở ra, nửa thân trần của Đốn Châu xuất hiện ở cửa sổ, chẳng hề che đậy đường cao mỹ hảo của mình, dùng tiếng Thổ Phồn nói một tràng với Hạ Lan Mẫn Chi, nàng bị tiếng ca kia thu hút, dù nghe không hiểu gì nhưng rất thích.

Tức thì Hạ Lan Mẫn Chi cũng xuất hiện sau lưng nàng, một tay vòng qua bờ eo nhỏ, tay kia bóp bầu ngực đầy đặn còn hét lến:" Kẻ hiểu ta chính là Vân Sơ."

Tức thì đóng cửa sổ lại trong tiếng cười khúc khích của Đốn Châu.

Bài hát đã hết, Ôn Nhu nửa ngày trời mới từ trong chấn kinh thoát ra:" Ngươi đang dùng bài hát này để tán dương đôi gian phu dâm phụ đấy à?"

Vân Sơ cười to:" Chúng ta nên dùng bài hát này đem câu chuyện ái tình giữa Hạ Lan Mẫn Chi và Đốn Châu thành truyền kỳ."

Địch Nhân Kiệt cũng hồi lâu mới tỉnh lại:" Không phải ngươi nói muốn ăn Tết yên lành à, sao thoáng cái lại toan tính tiếp tục kế hoạch của các ngươi rồi?"

"Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, ngươi xem cuối năm xảy ra bao chuyện rồi. Huống hồ cơ hội tốt sao bỏ qua được, không làm thế thì có lỗi với công sức chúng ta bỏ ra trước đó, cũng có lỗi với sự cố chấp của Hạ Lan Mẫn Chi." Vân Sơ tán dương:

"Mỗi nghề đều có theo đuổi tối cao, bất kể đi con đường nào, đi tới cùng đều sẽ là truyền kỳ."

Ôn Nhu chen người lên, dùng thân thể que sậy mà huých Địch Nhân Kiệt sang bên, tên béo này chỉ có tác dụng giúp họ phân tích thông tin thu thập được, còn lại chỉ lắm mồm chả được tích sự gì:" Ta thấy câu cuối cùng này nên sửa lại, dài đổi thành nhỏ, mạnh đổi thành nhẹ, như thế mọi người sẽ thấy bớt kỳ quái hơn, dễ tiếp nhận hơn."

Vân Sơ gật đầu:" Tùy ngươi."

"Vậy ta sửa rồi thì bài hát này lấy tên ta nhé."

"Chỉ cần ngươi thích, cứ nói với người khác là ngươi viết."

Trong ánh mắt khinh bị cực độ, kỳ thị cực độ của tên béo, Ôn Nhu vất vả đấu tranh hồi lâu thở dài:" Ta vẫn chưa đủ vô sỉ, ca khúc đại tục đại nhã như vậy ta không viết ra được ... Ấy ấy các ngươi đợi ta với đừng chạy nhanh thế."

Trong tiếng cãi vã cười đùa ba người rời khỏi hoàng thành.

Không bao lâu sau đã có người đem bài hát của Vân Sơ hát cho Vũ Mị nghe.

Ca khúc mới bắt đầu, Vũ Mị nghe còn say mê, bài ca này tuy ngôn từ thẳng thắn, nhưng phối với âm điệu lại thành vô cùng dễ nghe.

Có điều khi nàng nghe tới đoạn điệp khúc thì biến sắc, phẫn nộ nói:" Tên Nhị Bách Ngũ đó đang chăm chọc bản cung."

Nữ quan ở bên cũng nghe tới nhập thần, không hiểu nói:" Nô tỳ ngu dốt không nghe ra."

"Y đang chế nhạo chuyện bản cung thuần ngựa ngày xưa." Vũ Mị nghiến răng:

Nữ quan vội ngẫm lại ca từ một lượt, nhanh chóng nhận ra chỗ không ổn, roi ngựa dài, quất mạnh, đúng là không ổn rồi:" Để nô tỳ bắt y sửa."

"Sửa cái gì, ngươi nghĩ sửa là xong à?"

"Vậy bảo Lý Nghĩa Phù đàn hặc, sau giao Đại lý tự thẩm vấn, rồi chặt đầu xét nhà."

Vũ Mị ngớ ra nhìn thiếp thân cung nữ bao năm:" Chưa tới mức đó."

Nàng tinh ý cỡ nào chứ, nhận ra ngay nữ quan đang cố tình nói ngược, vung tay bợp đầu:" Ngươi cũng học được nói đỡ cho ngươi khác, Vân Sơ cho ngươi cái gì?"

Nữ quan không sợ Vũ Mị:" Nô tỳ đúng là có nhận, nhưng mà của Vân Na, nha đầu đó mỗi lần tới đều cho nô tỳ lúc thì cái bánh, lúc thì miếng thịt trâu khô. Còn luôn mồm kỳ kèo bảo nô tỳ là ca ca nó hay gây họa, nếu làm hoàng hậu nổi giận thì phải nói đỡ."

"Nô tỳ ăn của người ta rồi phải nói thôi. Huống hồ Vân Sơ là một trong số ít người được hoàng hậu vừa mắt, nếu vì một khúc từ không quan trọng mà vào ngục thì oan quá."

Nói tới đó hạ thấp giọng:" Y hiện rất được lòng bệ hạ, hoàng hậu tội gì đối đầu với bệ hạ chứ?"

Vũ Mị nghĩ tới bộ dạng lấm lét hối lộ của Vân Na thì bật cười, nhưng nghe đến đoạn sau lại thở dài:" Cái thân thể đáng chết này, sao lại có thai nữa rồi. Chẳng lẽ đời này của bản cung chỉ có thể ở lại hậu cung không ngừng sinh con sao?"

Nữ quan cẩn thận xoa cái bụng chưa có biểu hiện rõ ràng của Vũ Mị:" Đó là phúc của hoàng hậu, phúc của bệ hạ, cũng là phúc của Đại Đường."

Vũ Mị nhẹ giọng nói:" Sinh một đứa con mất đi hai năm, đời người mấy chục năm, có được bao cái hai năm để lãng phí."

"Thôi vậy, phái người bảo tên Nhị Bách Ngũ, nếu không muốn đối đầu với bản cung thì sửa lời bài hát ngay, nếu sửa không làm bản cung hài lòng thì bản cung cho trưởng tử y làm phò mã."

"Cho nó cưới thứ tiện chủng của Tiêu thục phi."

Nhắc tới vị công chúa đáng thương không bằng cả cung nữ, nữ quan gật đầu ngay:" Y nhất định sẽ sửa ạ."

(*) Mình không cảm nhận được cái hay của bài hát này.

Bình Luận (0)
Comment