Nữ nhân sau khi có thai vì vấn đề nội tiết tố mất cần bằng rất khó kiểm soát cảm xúc của mình. Vũ Mị là thế, Ngu Tu Dung cũng thế, sáng nay ăn cơm nàng nôn khan vài tiếng, thế là lập tức lắp xe ngựa tới vương phủ bái phỏng lão thần tiên.
Kết quả bị lão thần tiên xem ra hỉ mạch.
Trở về nhà nàng nhìn thấy ai cũng chướng mắt, khiến Vân Na nhớ lại lần trước tẩu tẩu mang thai hành hạ mình thế nào, liền vội vàng dẫn theo ba đứa cháu dí mông sát tường mà đi, sau đó cả đám cưỡi gấu trúc chạy mất dạng, không dám tới gần Ngu Tu Dung.
Đợi Ngu Tu Dung từ trong ảo tưởng tương lai tỉnh lại, nói với nha hoàn Tử Quyên:" Đi, gọi Ôn phu nhân, Địch phu nhân cùng với Công Tôn nương tử tới đây, chuẩn bị tiệc."
Chỉ cần có thai là Ngũ Tu Dung đeo lên băng đeo trán xanh nhạt già chát, lần trước đeo cái này nàng có được một nam một nữ. Lần này nàng chuẩn bị tái hiện vinh diệu lần nữa.
Đáng tiếc là còn quá sớm nên Tôn thần tiên cũng chưa xem ra được một đứa hay hai đứa.
Sờ cái bụng vẫn dẹp của mình, Ngu Tu Dung nâng ngực cao lên một chút, tươi cười với Vân Na trốn nửa ngày mới mò về:" Lại đây nào, con bé muội lại chạy chơi linh tinh, tóc rối hết rồi kìa.”
Bốn đứa bé thường ngày nghịch ngợm là thế lúc này ngoan như chim cút, ngồi xếp hàng ngồi ở mép giường được Ngu Tu Dung chỉnh trang lại như tiên đồng, tiên nữ. Bấy giờ nàng mới hài lòng vỗ tay bảo chúng có thể ra sân chơi đổi, như thế vừa vặn khiến Ôn phu nhân, Địch phu nhân thêm vào Công Tôn nương tử đơn thân nuôi con thấy bốn đứa bé đẹp đẽ thì xuýt xoa khen ngợi.
Rồi Ngu Tu Dung thì tỏ ra khiêm tốn vài câu, than thở lại sắp có thêm đứa nữa rồi, không biết có trông coi được chúng không. Thế là mấy nữ nhân kia xúm quanh chúc mừng.
Đừng thấy chuyện này nghe rất ngớ ngẩn, nhưng đây là chuyện lới trong giới quý phụ.
Đương gia chủ phụ sinh nở với một đại gia tộc mà nói là cực kỳ quan trọng. Nếu như có thể sinh liền một hơi bảy tám đứa thì cả nam chủ nhân cũng không dám làm gì nàng.
Cho dù trong nhà có sủng thiếp thì đối diện với đương gia chủ phụ như thế cũng run sợ, không dám có chút trái ý nào.
Đến khi con cháu sinh sôi, đương gia chủ phụ đó sẽ là cột trụ đoàn kết toàn bộ gia tộc.
Chủ phụ đó mà còn trường thọ nữa thì sẽ thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời.
Nghĩ tới đó Ngu Tu Dung ờ cái bụng bẹt của mình, hận không thể ngay lập tức to lên, như vậy mới oai phong.
Nghe cái giọng oang oang của Công Tôn vang lên từ ngoài sân, Ngu Tu Dung chỉnh lại búi tóc, trên mặt mang nụ cười nhẹ đúng mực, ra nghênh đón ...
Cùng lúc ấy Vân Sơ đang ở Nhà ăn lớn chiêu đãi một nữ quan không có gì nổi bật, nhưng thái độ hết sức cung kính.
Đúng thế Lam Điền hầu Vân Sơ không sợ trời không sợ đất lúc này lại rất ân cần niềm nở, vì qua Lý Hoằng, Vân Na, y biết được trong vô số người vây quanh Vũ Mị, chỉ có nữ quan tên Tố Xuân này là được Vũ Mị tin tưởng.
Chỉ có Xuân ma ma có tư cách đắp chăn cho Vũ Mị khi nàng ngủ say đá chăn ra, chỉ có Xuân ma ma mới có tư cách chải đầu cho Vũ Mị ... Thậm chí khi không có hoàng đế, Xuân ma ma còn ngủ cùng với Vũ Mị trên một cái giường.
Xuân ma ma chẳng xinh đẹp gì cả, gọi là ma ma nhưng chỉ mới 22 tuổi, cao ráo khỏe khoắn, chân tay tay to, rất giống nha hoàn làm việc nặng.
Vũ Mị trước khi tiến cung không có nha hoàn, năm Trinh Quan thứ 11 vào cung mới được cục hoán y phân cho Xuân nha hoàn.
Từ đó trở đi Xuân nha hoàn chưa bao giờ rời nàng, bất kể làm tài nhân cho thái tông, xuất gia trong chùa Cảm Nghiệp, quay trở lại cung, cuối cùng vinh quang bước lên vị trí hoàng hậu, làm bạn với Vũ Mị luôn là Xuân nha hoàn đã biến thành Xuân ma ma.
Mà nói ra thì nghe vô lý lắm, Xuân ma ma sở dĩ thích tới nhà Vân Sơ nguyên nhân lớn nhất là vì chỉ có ở chỗ Vân Sơ, nàng mới có thể ăn thịt thật thống khoái, rồi còn thoải mái mang về rất nhiều thịt.
Sau khi rời chùa Cảm Nghiệp cùng chủ tử, Xuân ma ma đã không còn hứng thú gì với tiền nữa. Trong mắt nàng cho nàng một khối vàng, chẳng bằng cho nàng một miếng thịt.
Thế nên đừng nghĩ hành vi hối lộ bánh kẹo của Vân Na là ngốc ... Ừ thì công nhận là nha đầu đó ngốc, nhưng cũng là ngốc trên cơ sở tình báo đầy đủ đấy.
Xuân ma ma tìm Vân Sơ nói muốn tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện, Vân Sơ dẫn luôn nàng tới khu nấu thịt của Nhà ăn lớn, đơn giản mà trực tiếp.
Sắp Tết rồi, nhà ăn lớn vẫn đang miệt mài làm đủ các loại thịt không ngơi tay, Xuân ma ma nhìn thấy mười mấy vạn cân thịt trước mắt, hận không thể lao cả người vào đống thịt đó.
Nàng vốn xuất thân trẻ nhà nghèo, căn bản không biết hưởng thụ thứ canh thanh đạm, nàng chỉ biết tới thịt. Canh có quý tới mấy cũng không bằng một miếng thịt.
Vân Sơ sở dĩ nhiệt tình với Xuân ma ma cũng không phải muốn kết giao hay lấy lòng nàng, thực sự một chút cũng không có, y chỉ thích nhìn người ta ăn, nhìn Xuân ma ma như chuột vào kho gạo, y càng vui vẻ.
Xuân ma ma là nữ nhân ngốc, nàng lại là nữ nhân biết mình ngốc, không vì thân phận địa vị thay đổi mà quên mất bản thân là ai.
Cho nên chỉ cần khi không ở bên Vũ Mị, nàng sẽ đem toàn bộ người và việc mình thấy về kể hết cho Vũ Mị.
Lừa nàng chính là lừa Vũ Mị, ai có cái gan lớn như thế.
"Hoàng hậu nói hầu gia ngài hát bài ca ở Hoàng Thành, câu cuối cùng là chế giễu người."
Xuân ma ma một tay cầm chân giò lợn quay giòn, tay cầm cá chiến nặng năm cân, miệng thì nói chuyện với Vân Sơ, mắt thì nhìn thịt trâu trong sọt:
Oan quá, Xuân ma ma ngốc chứ Vân Sơ có ngốc đâu mà đang yên lành trêu chọc nữ nhân quỷ quái đó chứ, thề thốt:" Oan uổng quá, làm gì có chuyện đó, chẳng qua là nhất thời nổi hứng ngâm bài ca thảo nguyên, tuyệt đối không hề nghĩ tới hoàng hậu."
"Hoàng hậu khoan dung cho hầu gia, nhưng mà ngài phải bỏ những chữ cuối cùng ngầm nhắc tới hoàng hậu đi. Nhanh chút, nô tỳ còn về bẩm báo cho hoàng hậu."
Vân Sơ biết ngay có vấn đề ở chỗ nào, nhanh chóng đem chữ mà Ôn Nhu sửa thêm vào, hát một lượt.
Xuân ma ma cùng Vân Sơ học hát, đợi khi nàng thuộc rồi lại bắt đầu những tiếng động như chó sói giành nhau thức ăn.
Đây là người thích ăn thịt nhất mà Vân Sơ biết, chỉ nhìn khúc xương nhắn thít tới chó cũng không tận dụng nổi là biết nàng ăn thịt nghiêm túc thế nào. Y rất biết ý quay lưng lại nói chuyện với nàng để nàng tự nhiên, còn đưa cho nàng bầu rượu gạo, nói rượu bên trong rất thơm ngọt, dễ uống.
(*) Băng trán làm bằng vải cơ bản nhất, sau đó khảm ít ngọc, rồi sau đó biến tấu đủ kiểu, nam nữ đều đeo.
Ảnh minh họa Hạ Lan Mẫn Chi ngày xưa cũ.