Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 654 - Q3 - Chương 163: Người Toàn Mùi Thịt.

Q3 - Chương 163: Người toàn mùi thịt. Q3 - Chương 163: Người toàn mùi thịt.

"Thời gian trước phường Tấn Xương có mua ít lừa, sau khi giết đem chế biến, không ngờ mùi vị rất tốt, ma ma nếm thử, thuận tiện mang về cho hoàng hậu một ít.

Vân Sơ tích cực tiến cử thịt lừa, vì thứ này là một mắt xích quan trọng sản nghiệp chăn nuôi của huyện Vạn Niên, lừa là loại gia súc rất dễ nuôi, trừ giết để ăn thịt ra lại còn có thể sử dụng như sức lao động, không bị cấm giết thịt như trâu.

"Ở đâu?" Xuân ma ma nhả xương rồi mới hỏi:

"Đi theo ta!" Vân Sơ dẫn Xuân ma ma đi qua từng sọt thịt lớn, tới nơi chưa thịt lừa:

"Toàn là thịt nạc, không ngon đâu." Xuân ma ma chê:

Vân Sơ cười dùng dao xẻ một miếng dẻ sườn, chia cho Xuân ma ma một nửa, y cứ thế tay không gặm ngấu nghiến.

Ăn thịt mà ăn một mình rất chán, nhất là có bao nhiêu thịt ăn không hết thế này.

Vừa ăn Vân Sơ còn đưa tỏi cho Xuân ma ma:" Một miếng thịt một miếng tỏi, thế mới là mỹ vị nhân gian."

Xuân ma ma che tỏi có mùi, có điều thấy Vân Sơ ném tỏi vào miệng mình cũng nhai luôn, sau đó cắn thêm một miếng thịt.

Ăn một cái là không ngừng được nữa.

Vân Sơ khuân một cái cái sọt trúc lớn đi trước, gọi Xuân ma ma theo sau, giới thiệu các loại thịt, thay nàng cho mỗi thứ một ít vào sọt.

Chẳng mấy chốc mà sọt đầy, Xuân ma ma vẫn còn tiếc lắm, nhưng lấy bao nhiêu cho đủ được, với lại mang về nhiều hoàng hậu không cho phép, lưu luyến rời khu nấu thịt.

Tiễn Xuân ma ma rời phường Tấn Xương, Vân Sơ thở phào, ở cùng với ma ma ngốc nghếch này, làm toàn bộ sự thông minh của y cũng vứt vào sọt thịt hết, toàn bộ quá trình dựa vào cái miệng ăn. Nguy hiểm hơn cả giao phong với lão tặc như Lý Tích.

Vì loại người đơn giản như Xuân ma ma thực sự quá dụ dỗ người ta mua chuộc, y phải khắc chế bản thân không nên sinh ra tâm tư đó nên mới mệt mỏi.

Vân Sơ mơ hồ đoán ra, giữ một nữ nhân ngốc như vậy bên người chính là cái bẫy của Vũ Mị, y đoán tất cả những người muốn mua chuộc Xuân ma ma làm việc cho mình đều chết rất thảm, có khi đến khi chết còn chẳng hiểu vì sao.

Khi Xuân ma ma đem một thân toàn mùi thịt, miệng sặc mùi tỏi về bên Vũ Mị, Vũ Mị bị nàng làm nôn ọe liên hồi, đuổi Xuân ma ma đứng ở cửa nói chuyện:" Có phải Vân Sơ không thừa nhận ngầm ám chỉ bản cung?"

Xuân ma ma ợ một hơi đáp:" Vâng ạ, Vân hầu nói không hề có ý ám chỉ hoàng hậu, còn sửa lại bài hát rồi .."

Nghe Xuân ma ma hát lại đoạn Vân Sơ đã sửa, Vũ Mị không quá để ý, nàng biết mình đã lên tiếng tên đó dù Nhị Bách Ngũ tới mấy cũng sửa lại thôi, thứ nàng quan tâm là cái khác:" Trừ chuyện đó ra y còn nói với ngươi cái gì?"

Xuân ma ma tích cực hẳn lên:" Vân hầu nói với nô tỳ thịt lừa rất ngon, nhất là phải ăn kèm với tói, nô tỳ thử rồi, đúng là thế, tỏi cay cay rất dậy vị thịt, giúp người ta giải ngầy, nô tỳ và ngài ấy ăn một tảng thịt to."

"Thấy ngon nô tỳ mang cả sọt về cho hoàng hậu."

Vũ Mị bực mình:" Sọt thịt đó thưởng cho ngươi, y còn nói gì nữa không?"

"Nói nhiều lắm ạ, Vân hầu còn chỉ cho nô tỳ biết cách ăn từng món thịt ..."

Nghe Xuân ma ma thuật lại lời của Vân Sơ, lọt vào tai Vũ Mị chỉ còn thịt, thịt và thịt, làm bụng nàng cuộn từng cơn, đuổi Xuân ma ma đi, vuốt ngực hồi lâu mới bình thường lại được.

Vân Sơ về nhà cũng mang theo đầy mùi thịt làm Ngu Tu Dung nôn khan một tràng.

Hỏi ra mới biết là nàng có thai rồi.

Hơn nữa bốn phương tám hướng biết cả rồi, y giờ mới biết là muộn.

Đây chính là phúc lợi của đại hộ, còn ở trong bụng mẹ đã được người ta biết tới.

Hơn nữa với đại hộ mà nói, đây còn là chuyện quan trọng hơn, vì khi trưởng bối qua đời, trưởng tử sẽ lấy đi gần tám thành tài phú.

Trên Đường luật quy định rõ ràng, gọi là chế độ trưởng tử kế thừa.

Cho dù hoàng đế đời hai, đời ba của Đại Đường đều chẳng phải trưởng tử, điều này không ảnh hưởng tới chế độ kế thừa.

Khi Vân Sơ đang vui mừng vì sắp có thêm nhi tử hoặc nữ nhi thì Ngu Tu Dung lại nói với y muốn xác lập địa vị trưởng tử của Vân Cẩn. Nàng coi đây là chuyện cực kỳ quan trọng, để con cái sinh ra sau biết, thứ nào là của nó, thứ nào không thuộc về nó.

"Tên của Vân Cẩn đã vào sách của sử quan, định sẵn nó là mạch trưởng tử của Lam Điền hầu, nếu ngay từ đầu không định ra quy củ, sau này sẽ loạn." Ngu Tu Dung rất cương quyết:

"Đứa vô dụng mới cần phụ mẫu chiếu cố đặc thù, đứa nào giỏi giang sẽ coi chiếu cố này là gánh nặng."

"Người tay trắng lập nghiệp như phu quân chỉ là số cực ít, lấy bản lĩnh của chàng để đánh giá con cháu Vân gia sau này sẽ gây địa họa, quy củ phải xác lập từ sớm thì hơn."

Vân Sơ quay đầu nhìn nhi tử đang bò trên bàn gặm quả, thở dài:" Dùng thứ chẳng bao nhiêu tác dụng, đổi lại sự giam cầm cả đời. Nhi tử, cha xin lỗi con."

Ngu Tu Dung bật cười:" Thiếp thân chẳng qua là phụ nhân ở hậu trạch, tất nhiên không có chí lớn như phu quân."

"Thiếp thân thường nghe, nam tử là trời, nữ tử là đất, giữa đất trời là nơi người sống. Phu quân trên cao, thiếp thân dưới thấp, sau này chúng ta còn có nhiều con cái nữa, không phải đưa nào cũng có thể theo chàng bay lên chín tầng trời, thế nào cũng có đứa lẩn quận dưới bụi cây thấp kiếm ăn."

"Cho nên phu quân cứ việc đưa chúng bay cao, bay không được có chút gia nghiệp thiếp giữ gìn, đủ cho chúng sống vui vẻ cả đời."

"Cả Vân Na nữa, thiếp cũng chẳng thấy muội ấy muốn làm nữ vương gì cả, muội ấy còn quan tâm mai ăn gì hơn ..."

Ký thực đại hộ dễ dàng tiếp nhận việc sinh ra con cháu bình thường, ngược lại tiểu hộ mới một lòng coi vươn lên quan trọng như mạng.

Đáng lẽ là chuyện vui mừng, phải mở tiệc liền mấy ngày, Ngu Tu Dung nhắc tới chuyện lập trưởng tử làm Vân Sơ không khỏi sinh nhiều suy tư.

Sau đó Ngu Tu Dung nói gì Vân Sơ chỉ ậm ừ cho có, chơi với nhi tử, khuê nữ một lúc rồi ra ngoài sân.

Vân gia rất nhỏ, từ phòng phu thê Vân Sơ nhìn sang bên cạnh là phòng nhỏ của Lý Tư, tiếp đó là phòng của Vân Na, toàn bộ người y quan tâm nhất đề ở trong tầm mắt của y.

Suy nghĩ một lúc Vân Sơ vào phòng Vân Na, từ sau khi Vân Na lớn lên, Vân Sơ gần như không bước chân vào phòng của muội tử.

Phòng của Vân Na có quá nhiều đồ trang sức, có quá nhiều thứ mềm mềm, làm nơi này cứ như một cái hộp kẹo.

Mặt đất là thảm dày tới lún cả chân, trên tường cũng treo thảm, dù không cẩn thận va phải cũng chẳng đau. Giường trải đệm trắng muốt, Vân Sơ lấy tay ấn mạnh một cái, cả bàn tay bị nuốt chửng luôn.

Trên tường treo một cái gậy bóng chày, môt cái roi da do Vân Sơ bện, còn lại là đủ thứ thú nhồi bông, trong đó nhiều nhất là gấu mèo.

Không hiểu mùa hè nó sống thế nào?

Bình Luận (0)
Comment