Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 659 - Q3 - Chương 168: Dạ Tiệc Hoàng Gia. (3)

Q3 - Chương 168: Dạ tiệc hoàng gia. (3) Q3 - Chương 168: Dạ tiệc hoàng gia. (3)

Từ nhỏ Vân Na thích theo Công Tôn học vũ đạo rồi, thế nên khi nó vừa bước lên vào tư thế nhảy đã khiến Vũ Mị mắt sáng lên.

Chính giữa điện một mỹ nhân yêu kiều, mái tóc dày vàng rực dưới ánh đèn sáng lên như tỏa hào quang dập dờn, hai tay giơ cao, cổ tay trắng ngần đưa lên không trung thành tạo dáng, chiếc eo thon gọn như cành dương liễu uốn lượn, trông vô cùng quyến rũ.

Phần eo được quấn bởi dây xích bằng vàng ròng, gắn với ngọc đủ màu, cùng với mấy chiếc chuông nhỏ, tích tắc đó vẻ đẹp đến choáng ngợp ấy của Vân Na tựa một nữ thần giáng thế.

Thế nhưng, chỉ đến thế mà thôi, nó bắt đầu nhảy một cái là phá hỏng hết cả, có loại vũ đạo nào Vân Na chịu học tử tế đâu. Dù đây có là Phật vũ mà Vân Na cho rằng mình sở trường nhất, cũng làm Vũ Mị muốn che mặt, không chịu nổi.

Tuy Vân Na nhảy múa như khỉ nhảy trên cây, tay khua khoắng loạn xạ, chuông nhỏ leng keng chẳng ra nhịp điệu gì, làm đội nhạc sư toát mồ hôi chẳng biết chơi nhạc phụ họa ra sao. Nhưng nó nhảy rất say sưa, rất chuyên tâm, thần thái trên mặt càng hòa với điệu nhảy. Mọi người đều xem rất chăm chú, lại còn hi vọng Vân Na nhảy nhiều vào, vì Vân Na nhảy múa với họ mà nói là an toàn nhất.

Khi Vân Na sắp nhảy xong, đám phụ nhân đồng loạt hoan hô, tha thiết mong Vân Na nhảy tiếp.

Vân Na chưa bao giờ nhảy múa được hưởng ứng mạnh mẽ như thế, cười muốn rách cả miệng rồi, càng nhảy hăng khiến đóa sen trên trán đỏ lên như máu.

Chẳng biết là phụ nhân nào đột nhiên đọc Phật hiệu - A Di Đà Phật.

Tức thì tiếng A Di Đà Phật vang vọng khắp Lưỡng Nghi Điện.

Âm thanh huyên náo đó làm Lý Tư tò mò quay đầu lại, thấy là Vân Na cô cô đang nhảy, mọi người thì cổ vũ, thế là nó không sợ nữa, thích thú xem, quên luôn cả mình đang ở đâu, thi thoảng bật tràng cười khanh khách.

Vũ Mị nghe thấy Lý Tư cười thì nhìn nó rất lâu, cuối cùng giang tay ra:" Nào, tới chỗ mẫu hậu."

Ngu Tu Dung nhỏ giọng cổ vũ, Lý Tư cắn môi cúi gằm mặt không dám nhìn, đi về phía Vũ Mị, sắp đến gần nhắm tịt mắt nhào vào lòng nàng như đi cảm tử.

Vũ Mị ôm khuê nữ như con chim nhỏ sợ hãi trong lòng, vừa chua xót vừa cảm động, khe khẽ vỗ vỗ lưng Lý Tư an ủi, nói với Vân Na đang nhiệt tình nhảy múa, nàng cũng là người cực kỳ am hiểu vũ đạo, không chấp nhận nổi màn khỉ diễn trò này, nói:" Được rồi, không nhảy nữa, chúng ta nghe hát đi."

Ngu Tu Dung xem danh sách tiết mục trên bàn thấp, phát hiện hoàng hậu bỏ qua hai điệu múa, một là Tu qua mô tả bách tính giết gia súc tiễn tướng sĩ viễn chinh, một là Vạn vũ, là điệu múa hoàn nghênh đại quân chiến thằng trở về.

Hai màn vũ đạo này đều sử dụng vũ khí, tới lúc đó là tiếng mổ gia súc hay giết người, khó mà biết được.

Cho nên Vân Na chỉ nhạy bậy bạ một hồi với các quý phụ ngồi đây mà nói lại mà màn vũ đạo tuyệt vời kỳ diệu nhất trên đời.

Khi Vân Na dùng tư thế nhạn nam phi để kết thúc màn vũ đạo dài của mình, xung quanh vỗ tay như sấm.

Nhất là khi Vân Na mồ hôi đầy đầu thở hồng hộc về chỗ, đám phụ nhân còn đứng dậy thi lễ, có người xúc động tới phát khóc, nức nở khen Vân Na nhảy múa rất đẹp, là đại gia vũ đạo số một thiên hạ.

Nhìn Vân Na dương dương đắc ý, Vũ Mị rất sợ cứ thế này vũ đạo Đại Đường từ nay xuống dốc, đại gia vũ đạo thực sự e là tự tận tập thể liền mắng Vân Na sau này luyện tập thật nhiều, biểu diễn ra Phật vũ chân chính.

Vân Na rất lễ phép nghe Vũ Mị giáo huấn, nhưng nụ cười trên mặt không cách nào che giấu được.

Lý Tư ở trong lòng Vũ Mị, có lẽ vì liên kết máu thịt trời sinh, vượt qua được sợ hãi ban đầu, dần dần bản tính trẻ con quay lại, mở to mắt nhìn đủ thứ trang sức lấp lánh trên đầu mẫu thân.

Vũ Mị đưa một ngón tay ra quẹt qua gò má phấn non mịn của Lý Tư:" Con sống có tốt không?"

Lý Tư cẩn thận nói:" Tốt ạ."

"Con sợ mẫu hậu lắm à?"

Lý Tư né tránh ánh mắt Vũ Mị, lí nhí nói:" Ngu a nương nói mẫu hậu bận lắm, không có thời gian chiếu cố con."

"Mẫu hậu đúng là rất bận, mọi thiệt thòi con phải chịu bây giờ, sau này sẽ được bồi thường."

Vũ Mị rút một chiếc phượng sai trên đầu ra, muốn gài lên đầu Lý Tư, bấy giờ mới phát hiện ra tóc đứa bé này quá ít, đầu to hơn trẻ con bình thường, bộ dạng vừa rụt rè vừa ngốc nghếch, nào có giống một công chúa. Nếu dáng vẻ này mà xuất hiện ở đứa con khác của mình, Vũ Mị sẽ tức giận, nhưng với đứa bé này lại khiến nàng mắt hơi cay cay. Cẩn thận gài phượng sai lên bông hoa sen cực lớn Ngu Tu Dung buộc lên đầu Lý Tư che giấu mái tóc thưa, trông quái dị vô cùng.

Khác với bữa tiệc mất mạng bên phía hoàng hậu, tiệc bên phía Lý Trị rất náo nhiệt.

Mọi người ném thẻ, đoán số, làm thơ, uống rượu.

Lý Thận say khướt lảo đảo đứng dậy, tay cầm mũi tên, loạng choạng đi qua chỗ Vân Sơ, nói nhỏ mà nhanh:" Nếu ta phải chết, ta mong ngươi ra tay thật nhanh, để ta bớt thống khổ."

Nói rồi cười ha hả ném mũi tên một cách chuẩn xác vào chiếc bình cách đó hai trượng, được mọi người reo hồ ầm ĩ.

Nghe tiếng reo hò chẳng có chút niềm vui nào trong đó, Vân Sơ khẽ thở dài, đây không phải là loại tiệc mà y muốn tham gia. Không ngờ hoàng tộc đã sống thảm tới mức này.

Vì các tiết mục biểu diện đã qua đây là lúc hoạt động tự do, Lý Hoàng tới ngồi đối diện với Vân Sơ, nói nhỏ:" Năm ngoái chết bốn người, đều thuộc Lý thị Lũng Tây."

"Thế nên ngươi gần đây không tới phường Tấn Xương nữa hả, khỏi lo, bây giờ ta không phải võ tướng, mà là quan văn, cứ tới không hề gì."

Lý Hoằng lắc đầu, phụ hoàng đa nghi, mẫu hậu thì hung dữ, nó vừa phạm lỗi lớn nên không dám tùy tiện như trước nữa:" Ta đang xin mẫu hậu để sư phụ thành sư phụ võ học, đợi được phụ hoàng cho phép, ta tới nhà sư phụ sẽ không có vấn đề gì nữa. Hiện giờ ta nên đọc sách, trồng rau nuôi dưỡng danh vọng thì hơn."

Mặc dù Lý Hoằng tỏ ra rất chững chạc, nhưng hiển nhiên suy nghĩ này quá tuổi của nó rồi, Vân Sơ hỏi:" Ai dạy ngươi?"

"Lý Nghĩa Phù."

"Cách đàng hoàng thế này, ta cứ nghĩ là Thượng Quan Nghi chứ?"

"Thượng Quan Nghi hi vọng ta thân cận với phụ hoàng, trong phạm vi có thể thì tiến ngôn với phụ hoàng những lời Nho gia, hi vọng phụ hoàng nhân từ hơn."

Vân Sơ câm nín, hoàng đế đã nhân từ lắm rồi, trước nay không giết người tùy tiện. Nếu Lý Hoằng mà làm theo lời ông ta thì chỉ có một kết quả, bị Lý Trị căm ghét mà thôi.

Lý Hoằng nói nhỏ:" Sư phụ nhẫn nại chút, đợi ta kế thừa đại thống sẽ không cần nhẫn nại nữa."

Đây mới đúng là lời của đứa trẻ con chín tuổi, lại còn định chơi trò mua chuộc lòng người với lão tử, Vân Sơ đảo mắt thấy mọi người bận rộn biểu diễn vui chơi thì vung tay bợp đầu Lý Hoằng một cái, cười nói:" Ta làm thần tử cho người ta, nhẫn nại chính là bổn phận. Ngươi mới là người cần nhẫn nại đấy."

Lý Hoằng bây giờ chưa hiểu câu này của Vân Sơ đâu, mấy chục năm nữa nó sẽ nghiệm ra thôi, ai bảo nó có người mẹ bá đạo lại còn thọ như vậy chứ.

Đúng là đứa bé xúi quẩy.

Lý Hoằng thuận tay lấy mũi tên trên bàn, đứng ném vào ống đồng, không ngờ ném phát chuẩn luôn, còn xa hơn cú ném của Lý Thận. Tức thì được đám đông hoan hô khen hay luôn mồm.

Theo quy củ thì Lý Hoằng sẽ uống một chén rượu gọi là thắng tửu, nó nhận chén rượu từ lễ quan xong thì hướng về phía Lý Trị hớn hở nói:" Phụ hoàng, nhi thần thắng được cho phụ hoàng chén rượu này."

Lý Trị cười ha hả:" Con trẫm được thắng tửu, mau mau mang tới đây để vi phụ uống."

(*) Phật vũ giống điệu múa Chăm pa ấy, nhảy không ra sao đúng kiểu đười ươi đang vẫy tay kêu khọt khẹt luôn.

Bình Luận (0)
Comment