Người hoàng tộc sợ không phải vô cớ, trong hai năm đại quân viên chinh, Lý Trị đem toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào giải quyết vấn đề cho đại quân thì Vũ Mị cùng đám nanh vuốt của nàng cũng làm rất nhiều việc. Trong đó có hai việc trọng yếu nhất là phế trừ thế gia vừa tu sửa lại tộc phổ Lý thị.
Muốn phế thế gia, trước tiên là phải phế Cửu phẩm quan nhân pháp thi hành hơn 400 năm.
Đây là chính sách định ra thời Hán mạt, do các châu quận lần lượt lựa chọn một người đại trung chính, tức là một người đức danh đầy đủ và phải nhậm chức ở trung ương.
Đại trung chính sản sinh tiểu trung chính.
Triều đình lại phân phát một bảng điều tra nhân tài, trong bảng này nhân tài chia làm chín đẳng là thượng thượng, thượng trung, thượng hạ, trung thượng, trung trung, trung hạ, hạ thượng, hạ trung, hạ hạ.
Tiểu trung chính giúp đại trung thẩm hạch thẩm hạch bảng điều tra này giao lại bộ, lại bộ qua đó tiến hành thăng tiến hay bãi truất quan lại.
Chế độ này khiến lựa chọn quan lại đương thời có tiêu chuẩn khách quan.
Nghe thì công bằng, nhưng khi thi hành dễ xuất hiện cảnh một người đắc đạo chó gà thăng thiên.
Trong chế độ lựa chọn này, dân đen không có tư cách tham dự, do hương thân đại biểu cho họ.
Nên Cửu phẩm quan nhân pháp này thành cố máy sinh sản thế gia, mà căn cứ vào kinh nghiệm có được từ quá trình tạo phản của thái tông hoàng đế, thế gia là quần thể uy hiếp lớn nhất với triều đình.
Ít nhất đấu tranh trên triều còn có quy tắc còn quá trình tu sửa tộc phố thì rất nhiều hoàng tộc biến mất của phổ hệ một cách vô cớ, khi lập lại sách phủ thì cũng có rất nhiều huân quý biến mất.
Cùng với tiếng chuông vàng vang lên, Lý Trị được đám cung nhân hoạn quan xúm quanh đi vào Thái cực cung, tất cả rời chỗ nghênh tiếp.
Vừa mới ngồi xuống, Lý Trị nhìn sang vị trí đầu tiên bên phải, đó vốn là chỗ của Trường Tôn Vô Kỵ, hôm nay ngồi đó lại là phò mã đô úy Trường Tôn Xung.
"Cữu phụ không được khỏe sao?"
Trường Tôn Xung chắp tay:" Hôm kia a gia bị phong hàn, tới sáng nay toàn thân giá lạnh. Vốn muốn tới Thái cực cung, không ngờ chiều thì thấy thân thể nặng nề mơ màng, vì không muốn lây bệnh cho bệ hạ nên sai thần tới nhận ý tốt của bệ hạ."
Lý Trị nhấc tay:" Người đâu, sai thái y tới phủ quốc cữu hỏi bệnh, cần gì cứ lấy ở trong cung.
Trường Tôn Xung lần nữa tạ an, sau đó ngồi quỳ ở vị trí của mình, không nhìn ra có gì khác biệt.
Lý Trị lại nói với 11 vị võ tướng thụ vệ quanh Thái cực điện:" Gọi các ái khanh tới đây chỉ là để đề phòng vạn nhất, không phải để thủ vệ. Người đâu, ban ngồi cho các chư vị ái khanh."
Tức thì có hoạn quan bê tới mười một bộ bàn, đặt sau thân quyến hoàng tộc. Vì họ mặc giáp nên không thể quỳ nổi, đều ngồi trên ghế nhìn xuống đám hoàng thân đang cố gượng cười làm bộ vui vẻ.
Mười một mãnh tướng này là mười một còn mãnh hổ khát máu, khi ai nấy cởi đao đặt lên bàn, âm thanh đó thôi cũng khiến người nhát gan chút trong hoàng thất mặt vàng như đất.
Phía trước Vân Sơ là thái tử Lý Hoằng, hai người cách nhau một trượng, Vân Sơ có lòng tin, nếu xảy ra biến cố, y sẽ bảo vệ được đứa bé này.
Dù thế nào yến hội bên Lý Trị còn đỡ chứ cảnh tượng bên phía Vũ Mị mới là đáng sợ.
Lý Tư giấu đầu vào lòng Ngu Tu Dung, căn bản không dám ngẩng lên nhìn, ngược lại Vân Na thì mắt mở to hết cỡ nhìn màn vũ đạo kiếm khí tung hoành.
Ngũ Tu Dung khe khẽ vỗ lưng Lý Tư, an ủi đá bé nhát gan này. Một thanh trường kiếm buộc lụa ở chuôi bay qua bên tai Ngu Tu Dung, giữa không trung quay ngược lại bay lên cao, khi sắp hết đà sắp quay lại thì kéo lụa một cái, quay về trong tay kiếm cơ.
Những kiếm cơ này thủ pháp không tốt, nhiều phụ nhân bị trường kiếm chém đứt bùi tóc, cứ đầu bù tóc rối ngồi đó, tay còn phải bịt miệng để bản thân đừng kêu thành tiếng.
Có phụ nhân bị những thanh trường kiếm làm bị thương, nghiêm trọng nhất là một thanh kiếm chém vào mặt phụ nhân, kiếm cơ kéo lụa thế nào cũng không về.
Tiếng kêu thảm thiết của phụ nhân đó bị tiếng trống thình thình che lấp, hai cung nhân tráng kiện tới rút kiếm, kéo phụ nhân đó ra ngoài.
Ngu Tu Dung biết phụ nhân đó, chính là mẫu thân tuổi cao của phò mã Cao Lý Hành vừa mới mất.
Nàng cũng bị một kiếm vừa rồi làm sợ mặt trắng bệch, thế là Vân Na rút gậy bóng chày gài sau lưng ra, đứng phía sau tẩu tẩu là Lý Tư, đến cả Ngu Tu Dung cũng không hiểu nó lén mang thứ này theo khi nào. Vân Na mắt nhìn chằm chằm, nếu có kiếm cơ khốn kiếp nào dám ném kiếm qua đây, nó sẽ đập trở về.
Sau một hồi tiếng trống dồn dập, hiện trường yên tĩnh trở lại. Vũ Mị liếc nhìn đám phụ nhân kinh hoàng bật cười, chợt phát hiện Vân Na mặt đỏ bừng bừng tức giận, hỏi:" Ngươi đúng đó làm gì?"
Ngu Tu Dung định kéo áo Vân Na, nhưng nó tránh được, nhìn thẳng vào hoàng hậu:" Dân nữ muốn đánh chết con tiện tỳ vừa rồi ném trường kiếm về phía tẩu tử."
Vũ Mị cười:" Ngươi không đánh được đâu."
"Bảo ả ra đây, xem xem dân nữ có đánh chết ả không?"
Ngu Tu Dung vươn người ra khỏi chỗ để kéo Vân Na, cười với Vũ Mị:" Hoàng hậu đừng trách, đứa bé này vốn ương bướng, đều tại Huyền Trang đại sư và Tôn lão thần tiên chiều hư rồi."
Vũ Mị hờ hững nhìn Ngu Tu Dung:" Ngươi không cần lôi Huyền Trang đại sư và Tôn lão thần tiên ra che chở cho con thỏ xù lông này."
"Tính cách nó thế nào, bản cung biết rất rõ, chính vì tính cách đó mới khiến người ta thích. Người đâu đem con tiện tỳ vừa làm Lam Điền hầu phu nhân kinh sợ ra chặt đầu! Cũng để thỉnh tội với mọi người."
"Nào, chúng ta uống chén này."
Phụ nhân trong Lưỡng Nghi điện đều nâng chén, bọn họ dù mặt mày trắng bệch, nhưng lễ số cần thiết vẫn rất đầy đủ.
Chén rượu vừa đặt xuống liền có cung nhân bê một chiếc khay son bên trên đặt một cái đầu người cho Vũ Mị xem.
Vũ Mị cười với Vân Na:" Bây giờ ngươi đã hài lòng chưa? Đừng tới trước Huyền Trang đại sư với Tôn lão thần tiên nói xấu bản cung nhé."
Lời của Vũ Mị giống đang đùa, nhưng cái đầu mỹ nữ thì rất sống động, vẻ mặt kinh hoàng trước khi chết hiện ra rõ ràng.
Vũ Mị cho rằng một cái đầu người có thể dọa được Vân Na, chẳng biết rằng số người chết Vân Na từng nhìn thấy có khi còn nhiều hơn cả đời Vũ Mị từng thấy. Phải biết rằng mục tiêu Vân Na tập ném đá chính là những cái đầu người thối rữa được dũng sĩ trong bộ tộc mang về chất ở trước khu lều bộ tộc để khoe khoang.
Cái đầu người này ngay cả trang sức vẫn rất hoàn chỉnh, đao phủ lúc chặt đầu cố ý làm thế.
Sắc mặt Vân Na không có chút thay đổi nào, nói:" Xin hoàng hậu thưởng cái đầu người này cho dân nữ."
Vũ Mị hứng thú hỏi:" Ngươi cần làm gì?"
Vân Na hai tay chắp trước ngực, hoa sen giữa mi tâm hiện ra:" Dân nữ muốn đem đầu người trả cho thân thể, nếu không ả không được luân hồi."
"Vậy phải múa cho bản cung xem."
"Vâng."