Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 661 - Q3 - Chương 170: Dạ Tiệc Hoàng Gia. (5)

Q3 - Chương 170: Dạ tiệc hoàng gia. (5) Q3 - Chương 170: Dạ tiệc hoàng gia. (5)

Trong đêm Giao Thừa, Thái Cực cung và Lưỡng Nghi điện càng sáng thì nơi khác có vẻ tối hơn bình thường, từ góc tối đó thi thoảng nghe thấy tiếng vũ khí va chạm.

Vân Na vốn ngủ say tít đột nhiên thức dậy, ôm cổ Xuân ma ma:" Chúng ta mau về phường Tấn Xương đi. Tối nay Công Tôn biểu diễn kiếm vũ, cháu đã hứa giúp tỷ ấy rồi."

Xuân ma ma mắng:" Người ngủ say không nói được."

Vân Na chẳng sợ:" Cháu chọc giận hoàng hậu, nên hơi sợ."

"Ngươi không chọc giận hoàng hậu."

"Không thể nào, hoàng hậu đã tức giận rồi mà."

Xuân ma ma cười:" Ngươi còn sống, chứng tỏ hoàng hậu không giận."

Nghe nói hoàng hậu không giận mình, Vân Na tích cực hơn hẳn, dụ Xuâm ma ma:" Ma ma, theo cháu về phường Tấn Xương ăn thịt, hôm nay trù nương trong Nhà ăn lớn làm nhiều thịt hấp lắm, bên trên cho đũa khô, rau khô, ngon cực. Hấp xong rau còn ngon hơn thịt."

"Rau sao ngon bằng thịt."

"Đó là tại ma ma chưa ăn thôi, đi nào, cháu dẫn ma ma đi ăn, ăn là biết."

Xuân ma ma thấy đã tới trước cửa cung liền đặt Vân Na xuống, nói với Ngu Tu Dung:" Vân phu nhân, nô tỳ đi tới đây thôi, mọi người về vui vẻ."

Ngu Tu Dung bế Lý Tư lên xe rồi chui vào, Vân Na thì ngồi ở càng xe, hét lên với Xuân ma ma đứng dưới ánh góc khuất ánh đèn:" Trước ngày 15, ma ma nhớ tới phường Tấn Xương.

Xuân ma ma không nói gì cả, cứ đứng đó nhìn Vân Na đuổi cấm vệ định giúp họ đánh xe, chiếc xe ngựa dần khuất sau cổng cung cao lớn.

Lý Trị quả nhiên không giết người, có vẻ hắn không thích giết người thật, vì nam nhân đi vào Thái Cực điện tới giờ vẫn còn sống cả.

Mọi người vẫn nhảy múa theo tiếng nhạc, vẫn ném thăm, đoán đố, uống rượu ăn thịt, náo nhiệt chẳng giảm đi chút nào.

Ở chính giữa đại điện, Kim Nhu Như vẫn khiêu vũ, váy nàng rất lớn, khi thân thể xoay tròn, váy xòe ra như bông sen vô cùng đẹp mắt.

Vân Sơ chỉ ngồi tại chỗ uống rượu, chưa một lần tới gần Lý Thận, y biết, lúc này Lý Thận đã sợ lắm rồi, chỉ cần y nhìn thêm một cái thôi, vị vương gia đáng thương đó cũng sẽ nghĩ mạng sống mình sắp kết thúc.

Là hảo hữu, lúc này Vân Sơ tránh xa hắn, lờ hắn đi là tử tế nhất rồi.

Vì hắn đã phó thác sinh mạng cho Vân Sơ, nên luôn từ hành vi của Vân Sơ để đoán mình có phải sắp chết rồi không?

Lý Trị hôm nay uống rất nhiều, không phải là hắn thích uống, mà vì tất cả mọi người ngồi ở đây đều hi vọng có thể uống với hoàng đế một chén, biểu đạt trung thành. Nếu Lý Trị không uống, rất có thể người đó cho rằng hoàng đế muốn giết mình, có khi về nhà liền treo cổ, bi quan hơn cho cả lão bà hài từ thuốc độc rồi mới tìm lấy một dải lụa, hoặc chén rượu độc.

Thế nên trong bữa tiệc này, Lý Trị cũng chẳng thoải mái hơn ai, một hành vi sai lầm của hắn, có thể dẫn tới hậu quả không hay.

Nửa đầu bữa tiệc Vân Sơ cảm thấy không thoải mái, cảm giác sống dưới áp lực của người khác chẳng ai thích. Sau khi phát hiện Lý Trị uống rượu không ngừng, y nhận ra áp lực tới cả hai phía.

Cả thiên hạ nhìn mặt Lý Trị mà sống, đổi lại góc nhìn, còn chẳng phải hắn một mình chống lại cả thiên hạ.

Ngay cả lão bà hài tử cũng chẳng phải là đồng minh, có khi còn là kẻ địch lớn nhất.

Thế là tâm thái Vân Sơ thay đổi lớn, cuộc sống là thế, chúng ta chẳng thay đổi được nó, vậy quan trọng hơn cả là thái độ của một người với cuộc sống này thế nào. Ít nhất không nên sống như ông già kia, môi như mõm lợn đang lau giày cho hoàng đế, râu như quét đất ... Vân Sơ quay đầu đi không đành lòng nhìn.

"Đợi ta đăng cơ rồi, có phải họ cũng sẽ dùng miệng liếm giày ta không?" Rõ ràng cảnh tượng kia làm Lý Hoằng rất hưng phấn:

"Lau nhà dùng vải, chỉ giày dùng bàn chải, dùng râu không sạch, dùng nước bọt chỉ càng làm bẩn giày của ngươi thêm thôi."

"Nhưng mà phụ hoàng ta hưởng thụ lắm."

"Vì phụ hoàng ngươi hiện là người hùng mạnh nhất, nếu ngày nào đó không phải nữa, đám người kia hôm nay thấp kém bao nhiêu, sau này ngông cuồng bấy nhiêu."

Lý Hoằng ngẫm nghĩ một lúc sau đó đi tới mời vị hoàng tộc vừa dùng râu với miệng thể hiện lòng trung thành kia uống rượu gạo.

Lý Trị thấy nhi tử hiểu chuyện như vậy, kéo tay nó đi cùng, hắn tiếp nhận sự sùng bái của hoàng tộc, rồi để nhi tử vỗ về đám người đó. Cả Vân Sơ cũng thàm tán thưởng sự thông tuệ của đứa bé này.

Trong đại điện trừ mười một vị đại tướng quân ngồi tại chỗ vững vàng như núi thì chỉ còn một người nữa ngồi yên.

Chính là phò mã đô úy Trường Tôn Xung.

Lúc này trong hắn vô cùng cô độc, song hắn tự rót tự uống hết sức ung dung tự tại, hắn đem bản thân ngăn cách khỏi những người khác, áo trắng như tuyết ngồi đó, như tiên nhân.

Bất kể là tài học, phong độ hay khí chất, Trường Tôn Xung đều đứng đầu giới quý công tử Đại Đường.

Vân Sơ rất mong đợi Lý Trị và Trường Tôn Xung giao phong với nhau, đáng tiếc, hoàng đế không tới chỗ Trường Tôn Xung, mà Trường Tôn Xung cũng không nhào bổ tới liếm giày cho hoàng đế.

Nhạc nhanh hơn, vũ đạo của Kim Nhu Như càng thêm kịch liệt, bất kể là phất tay áo, đá chân hay xoay tròn đều hết sức mạnh mẽ. Xem ra cái bộ dạng yếu ớt mà cô ta thể hiện ra hàng ngày là đóng giả thôi.

Tả Xuân đi vào đại điện thì thầm với Lý Trị vài câu, Lý Trị về chỗ ngồi, khẽ gõ chuông vàng một cái rồi đi, đi thẳng một mạch, đi rất dứt khoát, cứ như cảnh tượng náo nhiệt vừa rồi chỉ là một giấc mộng thôi.

Thân thể xoay tròn của Kim Nhu Như ngã xuống, bầu ngực phập phồng không ngừng, tiếng nhạc ngưng bặt.

Trường Tôn Xung nâng chén rượu lên uống cạn rồi một mình lảo đảo rời Thái cực điện, với quý công tử nghi thái luôn hoàn mỹ như hắn, đây là điều hiếm có.

Song chẳng ai vì thế mà xem thường hắn, từng gương mặt nhẹ nhõm như vừa qua tai kiếp, cầm rượu lên mời nhau, uống, giờ họ mới thực sự uống mừng.

Lý Hoằng kiếm một cái chân gà, lấy tay cầm gặm thoải mái, thấy Vân Sơ rón rén đi tới bên Lý Thận đang đứng ngây ra như người chết. Nó lập tức bịt tai lại, quả nhiên tiếng kêu thảm thiết mà cao vút của Lý Trị làm đám người mới hoàn hồn bốn xung quanh giật bắn mình.

Vân Sơ cũng không có kết quả tốt đẹp gì, bị Lý Thận giật mình hất hết chén rượu vào mặt.

Lý Hoằng đi ra cửa Thái cực điện gọi giải vây:" Sư phụ, chúng ta tới phường Tấn Xương đi."

Vân Sơ vuốt rượu trên mặt cười ha hả hỏi Lý Thận:" Vương gia ngài đi không?"

Lý Thận vừa rồi bị Vân Sơ chặt tay vào cổ sợ đứng tim, hắn cứ tưởng mình xong rồi, trong lòng vẫn còn giận:" Không đi."

Vân Sơ vỗ vai hắn:" Tôn thần tiên tới Chung Nam Sơn rồi."

Lý Thận tức thì đổi ý:" Mau, mau, chúng ta tới phường Tấn Xương."

Kim Nhu Như được hai cung nữ dìu khỏi Thái Cực điện, nhìn yếu ớt cực độ, mồ hôi đầm đìa. Khi đi ngang qua Vân Sơ, đôi mắt lớn như chứa nước nhìn y đầy u oán.

Đám Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm cũng đứng dậy rời đại điện, mỗi bước chân đều có tiếng giáp va chạm loảng xoảng, ai nấy như ngọn núi di động.

Không có chém giết như mong đợi, bọn họ có vẻ thất vọng lắm.

"Này, giờ Tý hôm nay Công Tôn biểu diễn kiếm vũ mới, ngươi có đi xem không?" Vân Sơ nói lớn gọi Bùi Hành Kiêm:

Bùi Hành Kiệm tức tím mặt, nếu nơi này không phải Thái Cực điện, không nghi ngờ gì, hắn sẽ lao tới đấm thẳng vào cái mặt khó ưa của Vân Sơ. Có điều ai bảo tới giờ hắn chưa thể cho Công Tôn một danh phận đàng hoàng, Vân Sơ sỉ nhục hắn là vì bất bình thay Công Tôn thôi.

Không biết vì nghe thấy Công Tôn biểu diễn hay là vì năm mới, Tiết Nhân Quý hiếm khi cởi mở một lần, dừng bước nói với Vân Sơ:" Chuyết kinh hôm nay cũng tới phường Tấn Xương, để ta cởi giáp rồi cùng đi."

"Được." Vân Sơ tươi cười, y vẫn chưa tha cho Bùi Hành Kiệm:" Này, con của Công Tôn cũng ở phường Tấn Xương đấy, ngươi đi không?"

"Được rồi, được rồi! Lão tử đi là được chứ gì." Bùi Hành Kiệm nghiến răng, đoán chừng hôm nay mình không đi, tên đó không bỏ qua:

Toàn là người có phòng làm việc trong Hoàng Thành, vì thế rất nhanh bọn họ tụ tập ở cửa Hoàng Thành, Lý Hoằng cũng chỉ để lại bốn thân vệ, còn đuổi hết về Đông cung.

Trong lúc đó, Quách Đãi Phong vẫn đang ngáy khò khò.

(*) Phản đối hành vi lấy Quách ca ca ra làm trò cười của Lão Kiết.

Phản đối! Phản đối! Phản đối!

Bình Luận (0)
Comment