Thái tử Lý Hoằng sau khi được nếm thử vị ngon quái dị của ớt liền về miêu tả sống động cho phụ hoàng và mẫu hậu.
Đế hậu nghe nói Vân Sơ chẳng những ăn, còn cho muội tử yêu thương ăn, lão bà có thai ăn, bằng hữu ăn. Lý Trị và Vũ Mị mới tin chắc thứ này không có độc.
Nếu không Vân Sơ chẳng làm ra chuyện chết sạch chín họ này.
Thứ bảo bối ớt này được Vân Sơ đem trồng ở nơi thích hợp trồng cây nhất trên đời ... Đông cung.
Vì diện tích của Đông cung rất rộng mà bên trong chỉ có một thằng nhãi ranh làm chủ nhân. Thêm vào Đông cung vốn ra nông điền thượng hạng, chẳng qua khi xây thành mảnh đất này bị đưa vào thành thôi.
Chưa hết, tuyệt vời ở chỗ Đông cung địa thế rất thấp, ẩm ướt quanh năm, chỉ cần đào qua loa là có nước giếng chảy ra.
Đã thế đương kim thái tử còn là người thích trồng trọt, suốt ngày nghiền ngẫm làm sao cho sản lượng hoa màu cao hơn, gần đây bác sĩ được mời tới Đông cung giảng bài đều là bác sĩ nông học.
Thực ra gọi cho oai vậy chứ, đều bị thái tử gọi tới trồng cây thôi.
Thái tử điện hạ vì ngăn cản phụ hoàng và mẫu hậu tới Đông cung tuần tra, cố tình rải thật nhiều phân bón ra ruộng, khiến nửa đầu Đông cung thối mù trời ... Chiêu này học của bách tính bán rượu phường Phong Ấp, cổng phường toàn là hiệu tương, mùi khó ngửi làm quan lại muốn tới uống rượu miễn phí phải dừng bước.
Vũ Mị chỉ tới đúng một lần liền nôn suốt cả ngày, thiếu chút nữa động thai.
Sau chuyện đó Lý Hoằng càng chịu khó chạy tới Lưỡng Nghi điện, để mẫu hậu sau này khỏi phải tới Đông cung nữa.
Thái tử yêu nông tang, tôn trọng nông tang, lại còn tự mình trồng cấy, dù là thái tông hoàng đế phục sinh cũng chỉ có thể khen không ngớt miệng chứ chẳng thể bới móc được gì.
Huống hồ thái tử nhân hiếu đã lan truyền khắp Trường An rồi.
Thử thuốc cho mẫu thân, đọc sách cho phụ thân, thay tã cho đệ đệ, cõng muội muội ở phường Tân Xương, khiến tiếng nhân hiếu của Lý Hoằng ngày một thăng hoa.
Chẳng ai biết nó còn một thân phận khác ... Tiểu mật thám.
"Nói thế sau khi ta đi thì hoàng hậu triệu kiến Nhạc Lãng quận chúa Kim Nhu Như à?"
Vân Sơ nghe Lý Hằng nói cho tin tức này làm Vân Sơ kinh ngạc.
Quốc vương, huân quý, quân đội Tân La đã phiêu bạt trên biển một thời gian dài rồi, lúc này hẳn là đã thăm dò được nhiều hải đảo thích hợp an thân.
Trong quá trình đó nói không chừng bọn họ gặp được chủng tộc tới từ Nam Mỹ lưu lạc trên đảo. Hoặc có lẽ giống Vân Sơ dự đoán, một loài chim nào đó ăn ớt từ Nam Mỹ rồi ỉa ra ở trên đảo hoang không, vừa vặn người Tân La gặp được hòn đảo đó rồi phát hiện ớt cũng chưa biết chừng.
Trải qua chuyện diệt quốc, mâu thuẫn của Tân La hẳn là bị dập tắt hết rồi.
Lúc này huynh muội Kim Nhu Như có mâu thuẫn lờn bằng trời cũng phải dẹp bỏ một bên để tiếp tục duy trì quốc gia. Đó mới là mục đích chung của họ.
Trên sử sách Tân La không bị diệt quốc, sau khi Đại Đường tiêu diệt Cao Câu Ly, Bách Tể, bọn họ thành người chiến thắng lớn nhất trên bán đảo.
Cho nên quốc vận của Tân La rất tốt, chỉ vì sự xuất hiện của Vân Sơ khiến Tân La diệt quốc, nhưng chắc gì không đem lại cho họ cơ hội lớn hơn.
Nghĩ tới nếu người Tân La phát hiện ra Châu Mỹ ... Vân Sơ rùng mình, y không nghĩ thổ dân nơi đó có thể chống lại họ.
Một quốc gia có hưng thịnh hay không có khi thực sự liên quan lớn tới quốc vận, mà quốc vận là thứ huyện học, không phải sức người có thể tác động.
Vân Sơ đuổi suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, quay về vấn đề trước mắt: "Nói như vậy Kim Nhu Như trước giờ vẫn ở trong Lưỡng Nghi điện à?"
Lý Hoằng nói nhỏ:" Đôi khi cũng ở trong Thái cực điện của phụ hoàng."
"Vậy thì cô ta rốt cuộc là người của mẫu thân ngươi hay phụ hoàng ngươi?"
"Không biết, sư phụ chớ hòng biết được chuyện phụ hoàng ta từ ta."
Vân Sơ cười phá lên, xoa cái đầu tròn của nó:" Phải nói ngươi là nhi tử ngoan của phụ hoàng ngươi đấy."
Lý Hoằng đắc ý:" Người ngoài không ly gián được người thân, ta tin đạo lý đó."
Đợi Vân Sơ tiễn Lý Hoằng quay về, phát hiện mắt của Ôn Nhu láo liên quét qua quét lại trên người mình, bất giác nhìn lại bản thân một lượt, chẳng phát hiện ra cái gì:" Ngươi lại làm sao thế?"
Ôn Nhu vẫy tay gọi Vân Sơ tới gần:" Ngươi không thấy à, không chỉ hành vi của thái tử giống ngươi, mà càng lớn, tướng mạo của nó càng giống ngươi."
"Nếu không phải là xuất sứ của nó rõ ràng, ta thậm chí còn nghi nó là nhi tử của ngươi."
May Vân Sơ không uống trà, nếu không đã phun vào mặt hắn:" Thời gian thái tử ở bên ta còn nhiều hơn ở với phụ hoàng, mẫu hậu nó. Thời gian còn lại đều ở một mình cô độc."
"Con người là một loại động vật kỳ quái, nếu thích ai đó sẽ vô thức bắt chước. Giống nhi tử ngươi luôn bắt chước ngươi vậy, đó là thiên tính."
"Dù sao ngươi cũng cẩn thận đấy, giữ khoảng cách nhất định với thái tử là hơn, dù là rồng con thì cũng biết ăn thịt người, không vì lớn nhỏ mà thay đổi đặc tính đâu." Ôn Nhu nói thêm một câu, đây mới là điều hắn thực sự muốn khuyến cáo Vân Sơ: "Có tấm gương cho ngươi đấy."
Vân Sơ chẳng lo Lý Hoằng cắn mình.
Vì dù nó muốn cắn thì cũng phải là chuyện rất lâu rất lâu nữa. Trên lịch sử, Lý Trị làm hoàng đế rất lâu, sau đó Vũ Mị lại làm hoàng đế nhiều năm, còn Lý Hoằng chết trẻ.
Vân Sơ không biết lần này Lý Hoằng có đi vào vết xe đổ đó không, nhưng so với Lý Trị và Vũ Mị, nó vẫn yếu ớt tới làm người ta đau lòng.
Tình cảm của Vân Sơ và Lý Hoằng kiến lập từ lần đầu tiên gặp nhau ở phường Tấn Xương. Khi đó Lý Hoằng còn là đứa bé tí xíu nằm trong lòng Vũ Mị, nó vươn tay ra muốn Vân Sơ bế.
Tới giờ Vân Sơ vẫn không hiểu, một đứa bé vì sao lại lựa chọn y trong đám đông, có phải là vì trong số người ở đó, y là người duy nhất mặc áo màu lam không?
Tóm lại, duyên phật giữa con người đôi khi đơn giản mà kỳ diệu vậy đấy.
Đôi khi chỉ một ánh mắt vội vã trong đám đông, thế là cả đời gắn bó.
Đôi khi chỉ là một tiếng gọi thôi, thế là trọn kiếp không rời.
Càng có khi chỉ vì một tiếng đàn, hai người chẳng hề quen biết nhau, tạo thành câu chuyện truyền tụng thiên cổ.
Vân Sơ chưa quên khi đó Lý Hoằng dùng đôi mắt to tròn đen láy nhìn mình, y cũng biết Ôn Nhu nói đúng, quan hệ giữa y và Lý Hoằng sẽ không thể nào có kết cục trọn vẹn.
Đó là thứ nghiệt duyên.
Cho nên y muốn tránh thứ không tốt, chỉ để lại hồi ức mỹ hảo, không có chút luyến tiếc gì.
Lúc cần dứt khoát, Vân Sơ sẽ kiên quyết dứt bỏ, tuyệt không dây dưa.
Trường Tôn Vô Kỵ chính vì che chở bảo vệ Lý Trị thời gian qua dài mà tạo thành khốn cảnh bây giờ.
Nếu như Trường Tôn Vô Kỵ có thể hoàn toàn lui về khi Lý Trị nạp Vũ Mị làm hoàng hậu. Vậy Vân Sơ tin, Lý Trị sau đó sẽ cảm kích Trường Tôn Vô Kỵ, sẽ càng thêm tôn kính ông ta.
Nhưng ông ta không bỏ được quyền lực, lòng tham đã tạo ra tất cả vấn đề của họ hiện nay, khi vấn đề ngày càng nhiều, tình cảm sẽ dần dần thành căm ghét.
Vân Sơ sẽ không để bản thân đi vào vết xe đổ đấy.