Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 684 - Q3 - Chương 193: Dừng Lại Ở Đây Thôi.

Q3 - Chương 193: Dừng lại ở đây thôi. Q3 - Chương 193: Dừng lại ở đây thôi.

Khi Vân Cẩm nhào vào lòng Vân Sơ, Vân Sơ phát hiện khuôn mặt khuê nữ thực sự giống một đóa hóa nở rộ.

Muốn gặm khuê nữ một cái, nhưng bị đứa bé này nhanh nhẹn né được, nhét một con búp bê vải vào mặt Vân Sơ rồi chạy theo Vân Cẩm đang liên tục gọi.

Đôi huynh muội song sinh chạy khỏi thư phòng, đuổi theo một con bươm bướm rất to màu rắc rực rỡ không biết khi nào bay vào. Ngu Tu Dung thì vác cái bụng đã hơi nhô lên, ngồi dưới gốc thạch lựu thêu một cái yếm nhỏ, trên yếm là hình ngủ độc, cầu phúc cho đứa con trong bụng lớn lên khỏe mạnh.

Con báo Đại Phì ngồi trước mặt nàng, nhìn chằm chằm vào cuộn chỉ, ý đồ rất bất chính. Vì Vân Na không còn cho nó ăn bừa bãi như khi còn nhỏ, cho nên bây giờ vóc dáng nó chuẩn mực vô cùng, lông bóng mượt, người thon dài, đôi mắt vàng nhạt rất có sức uy hiếp.

Thạch lựu vào tháng tư nở hoa tưng bừng, Vân Na đang chải tóc cho Quỷ đầu to Lý Tư. Đứa bé này lớn hơn, sức khỏe tốt hơn rồi, tóc đã mọc thêm, cũng chuyển màu đen.

Đây là chuyện tốt, không cần phải lừa nó là tóc nó cùng màu với Vân Na nữa.

Con khỉ già cuộn mình trong cái ghế mây lớn ngủ mãi không chán, làn da ngày một nhăn nheo, ngủ cũng không còn lặng yên như trước mà bắt đầu ngáy, tiếng ngáy không lớn, như con mèo già.

Con khỉ già thực sự già rồi, bây giờ điều ông ta thích nhất là ở trong nội trạch Vân gia, chỉ ở đây ông ta mới có giấc ngủ yên vô ưu vô lo.

Cảnh tượng này Vân Sơ nhìn mãi không chán, đôi lúc muốn thời gian ngừng lại, lão bà mãi xinh đẹp như thế, Vân Na mãi là muội tử nghịch ngợm, ba đứa bé chạy nô đùa trong sân chẳng cần quan tâm cuộc sống ngoài kia.

Vân Sơ chỉ cho mình thả lỏng một chút vậy thôi.

Tới bây giờ hoàng hậu vẫn chưa nói cho y lai lịch của ớt.

Nói cách khác hoàng đế lẫn hoàng hậu đều không muốn để y đụng tới thứ cây trọng có thể làm nền nông nghiệp Đại Đường thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Địch Nhân Kiệt tra ra hành tung của người Tân La ở Trường An. Ôn Nhu cũng tra ra chủ mưu xúi giục bách tính hai huyện Vạn Niên, Trường An đòi tiền.

Vân Sơ không bất ngờ, chẳng có vụ án nào là Địch Nhân Kiệt không tra ra, cũng chẳng có tin đồn nào Tin Đồn huynh Ôn Nhu không phát hiện được.

Người Tân La xuất hiện ở phường Vĩnh Hưng phía bắc thành Trường An, nơi họ sống là phủ Trịnh quốc công.

Trịnh quốc công vốn là tước vị của Ngụy Trưng, sau khi ông ta chết do nhi tử Ngụy Thư Ngọc kế thừa, nay Ngụy Thư Ngọc làm quan tới Quang Lộc tự thiếu khanh.

Ôn Nhu nói, Ngụy Thư Ngọc là người cực kỳ chính trực, đồng thời cũng là người thiếu năng lực, ít nhất còn xa mới có thể ngồi vào vị trí thiếu khanh. Dù thế nào mà nói thì hắn là người thật thà tiêu chuẩn, không có chuyện câu kết với người Tân La.

Nhưng người Tân La đúng là ra vào phủ Trịnh quốc công thoải mái như về nhà.

Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu đều đề xuất với Vân Sơ dừng lại ở đây, không tra nữa, vì Ngụy Thư Ngọc tuy rất ngốc, nhưng là số ít người được hoàng đế tín nhiệm, không nên đụng chạm là hơn.

Còn đầu nguồn tin đồn bị Lưu Ngôn khóa chặt vào Trường Tôn Xung, kẻ truyền bá tin đồn không thể hoàn thành vòng lặp khép kín hoàn toàn.

Tham dự chuyện này không chỉ một mình Trường Tôn gia, phàm là huân quý có ruộng đất ở Trường An đều có phần.

Chính vì người tham dự quá nhiều cho nên mới không dễ tra ra nguồn gốc tin đồn đầu tiên.

Vân Sơ nhìn qua danh sách một cái là đốt ngay, mấy người bọn họ chưa có đủ lực lượng để đấu với một đám người như vậy. Hơn nữa cũng không cần thiết, Vân Sơ chưa tự cao tới mức đám huân quý đó đấu với mình mà cần hợp lực như thế.

Người ta muốn thông qua y đối phó với hoàng đế. Người ta muốn lợi dụng bách tính Quan Trung ngang ngược nóng nảy, chọc giận tên Nhị Bách Ngũ để làm chuyện lớn tới mức không giải quyết nổi thôi.

Dù sao huyện Vạn Niên đã công bố rõ ràng, năm sau không trồng bông nữa, đám người kia tiếp tục dùng bách tính giở trò chứ gì? Y lại trả tiền, dù sao lão tử cũng nhiều tiền mà.

Trừ khi có nhà nào đó trực tiếp ra mặt nhắm vào Vân Sơ y mới đấm thẳng vào mặt.

Tạm gác đám huân quý sang bên, ớt Vân Sơ trồng ở Đông cung đã cao bằng bó rơm rồi, một số cây đã mọc ra hoa trắng.

Ớt mọc rất tốt, xem ra nó có thể an gia lạc hộ ở Trường An rồi.

Năm nay Lý Hoằng thu hoạch được rất nhiều giống cải trắng, bắp cải, hành tím. Nó định đem hiến lên cho phụ hoàng vào lễ thiên thu làm lễ vật.

Một khi ba giống cây này được bách quan trên triều thừa nhận, hoàng đế thừa nhận, Lý Hoằng lại không phạm lỗi lớn, nó có thể kê cao gối ngủ ngon.

"Đáng tiếc ớt ít quá, nếu không có thể hiến lên cùng một lúc." Lý Hoằng nhìn một mẫu ớt mà tiếc nuối:

Đứa bé này luôn muốn được cha mình yêu thương, đó là khao khát xuất phát tự nội tâm, không phải vì bất kỳ toan tính gì.

Vì thế mà đứa bé này làm việc rất nỗ lực, tiếc là bất kể nó đốt lửa lớn thế nào cũng không sưởi ấm được trái tim lạnh giá của cha nó.

Cho nên nó thường làm hơi quá.

Nếu nó chưa từng thấy cha con thực sự là thế nào thì chẳng có khao khát đó, nhưng ở Vân gia, nó nhìn thấy bốn đứa bé bám đuôi Ngu Tu Dung như bốn con chó nhỏ. Nó nhìn thấy Vân Cẩm, Vân Cẩn trèo lên bụng Vân Sơ quấy phá. Nó nhìn thấy Địch Nhật Kiệt và nhi tử béo nắm tay nhau đi chơi chợ phường Tấn Xương. Nó cũng thấy Ôn Nhu dạy nhi tử chơi xấu Vân Na.

Nói có thể cảm thụ được bọn họ đều thực sự yêu thương con mình, đồng thời được con cái yêu quý.

Cho nên nó rất hi vọng cha con nó cũng như thế, nhưng cha nó rảnh rỗi thà dẫn gấu lớn đi đào măng chứ không chơi đùa với nó.

"Ta chỉ dạy ngươi ba năm nữa thôi, ba năm sau ngươi có thể lập nha môn, Đông cung sẽ có chúc quan đầy đủ, ngươi sẽ thành thái tử chân chính." Vân Sơ quyết định nói trước chuyện này:

Lý Hoằng ngơ ngẩn nhìn Vân Sơ:" Khi đó sư phụ bỏ ta mà đi à?"

"Đính chính, là không dạy nữa, không phải bỏ đi. Ngươi là nhi tử của bệ hạ và hoàng hậu, nhưng lại gần gũi với ta hơn, vậy là không được." Vân Sơ xoa cái đầu tròn tròn của nó:" Sớm một chút thì hơn, ngồi lên vị trí đó là phải cô độc."

Lý Hoằng gật đầu, chuyện này nó hiểu.

Khi Vân Sơ dẫm ráng chiều rời Đông cung, Lý Hoằng đứng một mình bên cửa nhìn theo rất lâu, mấy lần quệt tay áo qua mắt.

Bình Luận (0)
Comment