Vân Sơ đặt nước lên bếp lò, ủng hộ Ôn Nhu:" Đúng là Hạ Lan Mẫn Chi đấy, song hắn không tự ra tay mà là dùng tay của Đốn Châu. Sử dụng chu sa nung nóng pha với nhụy huệ tây."
Địch Nhân Kiệt phản bác:" Chu sa không có độc, uống vào còn có công hiệu thanh nhiệt giải độc, trấn an tâm thần."
Vân Sơ thuận tay lấy một hạt châu dùng chu sa vo thành, đặt lên bếp lò nhỏ, đốt chốc lát rồi ném vào nước, đưa Địch Nhân Kiệt:" Có giỏi thì uống đi."
Địch Nhân Kiệt ân cần đưa cho Ôn Nhu:" Nghe nói gần đây ngươi nhiệt miệng, uống thứ này tốt lắm."
Ôn Nhu nhìn nước chu sa đỏ rực nói:" Nếu là nước chu sa lão bà ta đưa lên thì ta uống ngay, nhưng do Vân Sơ điều chế thì thôi đi, y nói có độc thì nhận định là có độc."
Vân Sơ thuận tay đổ nước chu sa đi, đập vỡ cả chén trà rồi mới nói:" Chu sa nung lên sẽ thành tỳ sương, dù không thành tỳ sương vẫn giết người được. Hàn quốc phu nhân khi chết móng tay chuyển tím, đáy mắt có vết ứ, đó là dấu hiệu trúng độc tỳ sương."
Ôn Nhu hỏi: “Khi Hàn quốc phu nhân phát bệnh, vị ngự y nào đi chữa trị thế?"
"Lão Hà, cũng là ông ta phát hiện ra Hàn quốc phu nhân bị hạ độc."
"Sao không ấy không nói?" Địch Nhân Kiệt cau mày:
Vân Sơ nhún vai:" Cho tới nay thái y thự còn tranh cãi chuyện chu sa có độc không? Một số ngự y tính khí không tốt còn uống nước hòa chu sa, kết quả chết đâu."
"Giờ mà nói Hàn quốc phu nhân trúng độc chu sa, lại còn chết ở Khúc Giang cung, Lão Hà có mấy cái mạng dám nói?"
Địch Nhân Kiệt lần nữa cầm viên chu sa lên cho vào lửa nung, chốc lát sau hòa trong nước, nhìn nước biến thành màu đỏ rực.
Ôn Nhu nhặt đỗ trên bàn Vân Sơ ăn, giọng điệu cà khịa:" Định uống thì uống nhanh lên, không lại lãng phí một viên nữa bây giờ."
Địch Nhân Kiệt hừ một tiếng bê chén chu sa ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người, nhất thời chẳng ai muốn nói gì.
Ôn Nhu khe khẽ vỗ lên bàn, chẳng biết hát gì, lúc sau mới ngâm thành tiếng:" Chinh phu mơ giấc sa tràng, ban mai chưa tới mộng vàng đã tan. Nhà ta thấp thoáng một gian, trẻ vui đón chủ dặm ngàn về thăm.”
Vân Sơ tiếp lời: " Mảng vui nâng chén rượu tràn, nẻo bon chen trước ngỡ ngàng tránh xa, Sớm hôm theo thú yên hà, cài then say cảnh trăng hoà bóng mây,."
Thấy huynh đệ đồng cảm, Ôn Nhu say sưa ngâm:" Trước vì danh lợi nên si, mê lời ngon ngọt tâm đi quên về. Giờ thì thi phú giải khuây, muân sang ra cánh đồng tây gieo mầm. Suối trong một dãi êm đềm, cảnh xuân tươi tốt gợi niềm thế nhân."
Vân Sơ ngâm phần kết:" Về thôi, đi mãi khổ hoài đeo mang! Về mau thua được chớ bàn! Về mau vui thú cảnh nhàn ai ơi! Về mau đừng mãi rong chơi!!!."
Địch Nhân Kiệt vừa mới quay về nghe thấy hai tên kia lấy thơ nói chuyện, nói:" Sỉ nhục Ngũ Liễu tiên sinh, đề cao hai tên hiểm ác."
"Các ngươi tới chốn điền viên cũng chỉ sinh thêm âm mưu hiểm ác thôi."
Ôn Nhu lau miệng hỏi:" Ngươi đem nước chu sa cho con chó ngoài cửa uống à?"
Địch Nhân Kiệt thở dài:" Không cần chó, dùng cành cây chấm nước cho gà uống, lát sau là nó chết rồi."
Ôn Nhu ôm miệng:" Ngươi còn biết thuốc trị nhiệt miệng nào khác không, xem ra thứ chuyết kinh cho ta uống không ổn rồi."
Địch Nhân Kiệt ác độc nói:" Vũ Đại Lang, Phan Kim Liên đều có cả rồi, không biết Tây Môn Khánh là ai?"
Ôn Nhu lắc đầu:" Làm gì có, nếu có nhất định là ta, chuyết kinh chẳng qua vô tri chứ không ác độc. Cho dù nàng xinh đẹp vượt xa Phàn Kim Liên."
Địch Nhân Kiệt không thèm để ý tới hắn nữa, quay sang Vân Sơ:" Các ngươi thực sự định chơi vài năm à?"
Vân Sơ cười:" Ta lúc ta tới Đại Đường, chưa có ngày nào thực sự nhàn rỗi cả, nếu bao nhiêu người không muốn ta vất vả nữa, ta sao phụ ý tốt của họ được. Nghỉ thôi, nghỉ thôi, ta một lòng vì Trường An, nhưng chưa bao giờ thực sự nhìn ngắm tòa thành này."
"Ta chưa từng tới phường Bình Khang nghe khúc từ xem ca vũ, chưa từng tới chợ Tây cùng Hồ cơ uống say khướt, càng chưa cưỡi khoái mã qua Tế Liễu Doanh, chưa từng cùng kẻ phóng đãng ở Trường An tranh nữ nhân ở giáo phường."
"Hai năm liền đi viễn chinh, về thì con chẳng nhận ra, muội tử lớn rồi, chẳng biết bao lâu nữa gả đi, ta chẳng có mấy ngày ở cùng nữa."
"Tính ra thật là lỗ, Trường An tốt như thế, mỗi mình ta chưa hưởng thụ."
"Đứng lên, đứng lên!" Địch Nhân Kiệt đột nhiên nổi điên kéo Vân Sơ và Ôn Nhu dậy:" Trước kia ta không nên làm cái phòng này, hai người các ngươi mà càng tĩnh tâm thì đầu óc các nảy sinh thứ kỳ quái, ra ngoài."
Bị Địch Nhân Kiệt vừa đuổi vừa đánh ra ngoài, Vân Sơ, Ôn Nhu miễn cưỡng rời căn phòng mát mẻ. Ở trong phòng kín lâu ra ngoài, Ôn Nhu đưa tay che ánh nắng chói mắt:" Mới sáng sớm đã tới phường Bình Khang sao, phải để các cô nương nghỉ chứ!"
"Cút!" Ôn Nhu đi đầu dẫn đường:" Đi đọc sách!"
Trong xưởng in của Đồng Bản, trước kia in nhiều nhất là Xuân Thu, vì hoàng đế thích Xuân Thu, hay đem Xuân Thu ra khảo hạch trình độ uyên bác của quan viên.
Cho nên quan viên mỗi người có một cuốn Xuân Thu đọc mãi.
Bây giờ in nhiều nhất là Phiêu Kinh, tác giác vô danh, văn tự nông cạn, nội dung thô tục, sách hơn vạn chữ, được người Trường An truyền tay nhau xem, thích thú vô cùng.
Trong đó có câu danh ngôn --- Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng tỳ, tỳ không bằng kỹ, kỹ không bằng vụng trộm, thực sự đi vào lòng người.
Thế là Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu tới tìm bản Xuân Thu được bệ hạ chú thích, đánh đập Đồng Bản cực kỳ thê thảm.
Năm xưa Vân Sơ tài trợ tên này mở xưởng in to lớn không phải để hắn in mấy thứ bậy bạ này.
Khi ba người nâng Đồng Tử lên cao, chuẩn bị đánh đập tiếp thì Đồng Tử gào lên:" Không in những thứ này kiếm tiền, tiểu nhân lấy đâu ra giấy, mực nhân công in sách cho bọn học sinh nhóc con học, các ngài chẳng trả tiền."
Thế là nắm đấm chuẩn bị giáng vào bụng hắn dừng lại.
Đồng Bản bò dậy, kéo tấm giấy dầu che đống sách, chỉ tứ thư ngũ kinh còn bốc mùi mực, ấm ức:" Đó là tứ thư ngũ kinh huyện tôn ngài cần trước khi khai giác.
Nói rồi lật xoành xoạch cuốn Luận Ngữ trước mặt Vân Sơ, giấy rất dày, cứng cáp, so với cuốn Phiêu Kinh giấy vừa mỏng, vừa nhũn thì tốt hơn nhiều.
"Huyện tôn thấy chưa, thứ này dùng giấy, mực, đều là loại tệ nhất, nhưng giá cao gấp đôi. Người có tiền mua thứ này không bận tâm trả thêm máy đồng, loại tiền này mà không kiếm, ông trời sẽ giáng sét đánh chết."
"Đem so với đám người suốt ngày ở giáo phường thanh lâu mở mồm đòi giáo hóa vạn dân, ngậm miệng lễ nghi Xuân Thu, chẳng làm được gì. Thực ra tiểu nhân mới là người hi vọng người đọc sách ở Đại Đường càng nhiều càng tốt."
Ba người thộn mặt nhìn nhau, thôi chết, đánh nhầm người rồi.
Đồng Bản oan ức lau nước mắt đẩy ba tên ác nhân lòng mang áy này ra khỏi xưởng in.
Ngoài xưởng in, mặt trời vẫn rực rỡ.
Vân Sơ lấy sách che nắng, chợt nhận ra không biết từ lúc nào mình cầm cuốn Phiêu Kinh, tên sách còn xoay ra ngoài, liền thu tay lại, cảm khái với hai người bằng hữu:" Đúng là hiền nhân bị bỏ quên chốn thôn dã."
Ôn Nhu là người thuần túy, nên hắn lấy một cuốn Phiêu Kinh là cố ý, đi trên đường lật xem chẳng xấu hổ, lại còn cảm khái:" Lâu, lâu lắm rồi chưa tới phường Bình Khang, hay là tối nay chúng ta đi đi."
Địch Nhân Kiệt giấu cuốn sách nào đó vào ống tay áo:" Ăn chơi đàng điếm ta không tham gia."
Ôn Nhu khinh bỉ:" Đêm Giao Thừa xem Công Tôn kiếm vũ, ngươi nhìn không chớp mắt."
Địch Nhân Kiệt thản nhiên nói:" Chuyện đó liên quan hồi ức thiếu niên, không liên quan tới mỹ sắc."
Vân Sơ chắp tay sau lưng, vừa đi vừa ngắm cảnh sắc xung quanh, trước mặt ba người có mảnh đất rộng, đất không lát đá mà là lát gạch đỏ, nhìn kỹ thì ra là cái giếng hai phụ nhân đang ngồi bên giặt y phục, cảnh tượng hết sức bình thường chả hiểu sao làm Vân Sơ uể oải, ngáp một cái:" Thời tiết tốt, ngủ một giấc là thích nhất."
Nói rồi lấy cuốn sách ghi danh ngôn giới phong nguyệt vẫy tay cáo biệt Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt về nhà ngủ.
(*) Phiêu là chơi gái, phiêu kinh tức là phiêu kinh ấy mà.