Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 688 - Q3 - Chương 196: Xuân Đi Hè Tới, Cô Nương Đã Lớn.

Q3 - Chương 196: Xuân đi hè tới, cô nương đã lớn. Q3 - Chương 196: Xuân đi hè tới, cô nương đã lớn.

Vân gia sau nhiều năm dần dà cải tạo, ba mặt là kênh nước, rặng trúc cao vút che chắn, sau lưng có tháp Đại Nhạn lớn phủ bóng, ngày hè vẫn có gió mắt thổi vi vu hết sức dễ chịu.

Về nhà thấy bốn bề yên ắng, không có đám quỷ nghịch ngợm quấy rầy, Vân Sơ ngáp dài, đặt lưng xuống cái ghế tựa liền ngủ thiếp đi.

Chẳng biết ngủ được bao lâu, cho tới khi Ngu Tu Dung lấy cuốn sách úp lên mặt trượng phu đang ngủ, lật xem vài trang đã nhổ phì:" Hạ lưu."

Vân Sơ mở mắt ra, ngồi thẳng người hỏi lão bà:" In một cuốn này có thể đổi lấy một bộ tứ thư ngũ kinh dùng để học vỡ lòng, nàng nói xem là chuyện tốt hay xấu?"

"Ghê tởm, phì."

"Có nên để kẻ không cứu được thì cứ mặc chúng càng tệ hơn, chuyển công sức sang bồi dưỡng người mới không?"

"Có câu áo mới luôn tốt, người cũ vẫn hơn."

"Không, không, không! Câu nói đó không đúng, ta không nói lão bà già, bằng hữu già không tốt, ta nói là cái thế giới này về tổng thể không tốt, phải chăng nên mặc bọn họ làm xằng làm bậy, tự tìm lấy cái chết. Nếu chúng ta chỉ chú ý tới thế hệ sau thì có thể thay đổi được thế giới không?"

Ngu Tu Dung chớp chớp mắt:" Phu quân muốn làm gì?"

Vân Sơ nghĩ tới những chuyện làm mấy năm qua, lại nghĩ tới chuyện liên tục xảy ra gần đây, thả người nằm xuống ghế tựa, chán nản nói:" Ta chẳng thay đổi được cái gì."

Ngu Tu Dung kéo tay trượng phu đặt lên bụng:" Đó là đứa bé mới tinh, phu quân chỉ cần thay đổi ba đứa bé trong nhà, quan tâm nhiều làm gì?"

Cái bụng Ngu Tu Dung vừa ấm lại vừa mềm, chỉ là đứa bé còn quá nhỏ, không cảm thụ được, nhưng động tác thân mật này giúp tăng tiến tình cảm phu thế.

Cuộc sống quan trọng ở chi tiết.

Vân Cẩm, Vân Cẩn với Lý Tư chẳng biết theo Vân Na chơi điên ở đâu rồi, trong hậu trạch yên tĩnh nghe được cả tiếng lá rơi.

Con báo cực lớn nằm dưới mái hiên buồn chán liếm bộ lông đã mượt như bôi mỡ, hoa thạch lựu nở vừa nhiều vừa đẹp, ở hậu trạch chỉ có phu thê hai người.

" Phu quân, lão thần tiên nói ... nói... thiếp khí huyết dư thừa, thai nhi ổn định, vẫn có thể hầu hạ chàng ...

Ngu Tu Dung gò má ửng hồng, đôi mắt sóng sánh, nói đến đoạn cuối, thì giọng đã lí nhí như muỗi kêu. Vân Sơ cũng bị vẻ e thẹn đến mê người của nàng gợi khêu lửa dục, hai người như trộm đi nhanh vào phòng ngủ. Đóng cửa lại, bốn mắt nhìn nhau, tim vẫn đập như cũ ...

Khi Vân Sơ và Ngu Tu Dung tỉnh lại nghe thấy tiếng nước tí tách rơi từ mái hiên, đây là trận mưa xuân cuối cùng của năm Hiển Khánh thứ ba rồi, nằm trên gối cũng cảm thấy mát mẻ dễ chịu.

Mưa làm ướt sũng đường phố Trường An, làm Tháp Đại Nhạn bị mặt trời chiếu trắng bệch nhuộm thành một màu xanh thẩm.

Phụ nhân có thai thân thể vốn đầy đặn, Vân Sơ thò tay vào trong bầu ngực nóng hừng hực như lửa của Ngu Tu Dung, ngón tay đùa nghịch đôi bầu vú căng cứng, khiến thân thể của nàng run rẩy từng đợt ...

Lắng nghe bên ngoài không có tiếng người, phu thê lại ôn nhu lần nữa.

Ngày hôm sau mưa vẫn chưa dừng, chỉ là từ mưa xuân rả rích đã biến thành cơn mưa mùa hạ lúc to lúc nhỏ lộn xộn rồi.

Mưa xuân hay ở chỗ là mưa rất vừa vặn, dù không mang ô cũng chỉ làm ướt y phục, làm thân thể ẩm ướt, từ trong ra ngoài phát tán hơi thở mùa xuân. Người đi trong mưa xuân, hết sức thi vị.

Mưa mùa hè thì khác, chỉ chốc lát sau đã làm toàn thân ướt sũng, nước chảy ròng ròng trên mặt, vuốt không hết, trông nhếch nhác. Đi trong cơn mưa mùa hè chỉ bị người ta mắng là đồ điên.

Vân Na chính là đồ điên đó, thời tiết như vậy mà nó vậy chạy ra ngoài, bị Ngu Tu Dung mắng hai lần, nó vẫn thấy bị mưa xuân thấm ướt là chuyện đẹp.

Cho tới khi ánh mắt Vân Sơ rời khỏi cuốn sách, Vân Na mới chịu ngoan ngoãn, ngồi trên giường, buồn chán cầm một cái chân Vân Cẩn chơi.

Ánh mắt Vân Sơ không rời Vân Na, còn chăm chú đánh giá tiểu nha đầu đã mười lăm tuổi này.

Có lẽ do chủng tộc khác biệt, Vân Na mười lăm tuổi đã thành đại cô nương phổng phao vượt xa đám bạn cùng trang lứa rồi, mái tóc vàng rực rỡ chỉ kết một búi nhỏ trên đầu, còn lại thả lòa xòa xuống trán, đôi mắt sáng long lanh, nhưng ấn tượng nhất là chiếc mũi thẳng phối hợp với gò má cao vừa có vẻ kiêu sa cao quý vừa quyến rũ.

Trong bộ áo mùa xuân mỏng ôm vừa vặn thân thể, những đường cong nét thẳng của thân thể tuyệt mỹ của thiếu nữ ngày một không thể che giấu. Cho dù nàng đang thất thần chơi đùa với tiểu chất nữ, cánh môi vô thức cong lên, làm người ta cảm giác sức hoạt bát đáng yêu.

Có điều đại cô nương này trong mắt Vân Sơ chỉ là thân thể trưởng thành thôi, đầu óc vẫn là một đứa bé, chỉ chút hành động khác lạ của nó không qua được mắt y.

Tiểu cô nương ở tuổi này biết hứng thú với người khác giới rồi, mà hành vi của Vân Na hôm nay rất khác thường, lại nghĩ tới mấy ngày nay nó cứ dẫn đám nhóc đi chơi không về nhà. Vân Sơ thấy ngoài kia chắc có thứ gì, hoặc ai đó thu hút muội tử của mình rồi.

Đột nhiên tiếng sáo vút lên từ phía ngoài hậu hoa viên, đôi mắt Vân Na rõ ràng xao động, vờ vịt ngồi thêm một lúc làm ra vẻ muốn đi vệ sinh chạy ra ngoài.

Lần này Ngu Tu Dung không ngăn cản, chỉ ném cho trượng phu một ánh mắt đầy thâm ý.

Vì thế Vân Sơ đứng dậy, chắp tay sau lưng đi ra hậu trạch.

Vân Na đang khiêng một cái thang rón rèn đi tới tường bao hậu trạch. Vân Sơ không muốn quấy nhiễu muội muội, ngước mắt kiếm một cành cây, nhảy lên hai tay bám lấy, đu người một cái lộn mình lên tường cao rón rén tiến tới.

Đúng lúc này cái đầu Vân Na cũng nhô lên đầu tường.

Bên ngoài tường chính là sơn môn chùa Đại Từ Ân, đứng ở đó là một thiếu niên áo đen.

Nhìn có vẻ hắn đứng trong mưa đã rất lâu rồi, y phục và tóc đã ướt sũng, gương mặt đầy nước mưa vừa nhìn thấy Vân Na liền sáng lên.

"Ngươi mau về nhà đi." Rất rõ ràng là Vân Na vui lắm, giọng còn run lên, thúc giục thiếu niên kia mau trở về:

Tiểu thiếu niên cười hì hì:" Nhìn thấy nàng là được rồi."

Vân Sơ vốn không định can thiệp, chuẩn bị xem trò vui của muội tử thôi, nhưng vừa nghe thấy câu đó, nụ cười liền biến mất, gương mặt anh tuấn trở nên âm u đáng sợ.

Vân Na chẳng nhận ra gì, vẫn nói:" Ngươi về sớm đi, bị ca ca ta phát hiện, huynh ấy sẽ đánh chết ngươi."

Thiếu niên cố ý ngẩng đầu lên, để nước mưa lăn trên gương mặt trắng trẻo, một lọn tóc như rắn dán trên trán, tuy có hơi nhếch nhác, nhưng làm gương mặt của hắn càng thêm ưa nhìn ...

(*) Mới ngày nào Vân Na còn bé xíu đáng yêu làm sao, thật nhanh quá.

Bình Luận (0)
Comment