Người trung gian ở Trường An gặp phải đả kích chưa từng có, đám người này cơ bản là cánh tay nối dài của thương gia, đại tộc, đôi khi còn đảm nhận vai trò tai mắt.
Trước khi có cuộc nói chuyện với Lý Trị, Vân Sơ tuyệt đối không dám làm chuyện kiểu như tổ chức "giao dịch thành thật" này. Vì đám đại thương có chỗ dựa là huân quý chính là dựa vào chèn ép Hồ thương để kiếm chênh lệch lớn.
Bây giờ chẳng sợ gì nữa rồi, nếu có người bất mãn với phép tắc giao dịch này cứ dâng thư lên hoàng đế trình bày rõ chỗ không tốt và đưa ra cách giải quyết tốt hơn.
Lý Trị rất thích phép tắc "giao dịch thành thật" do Vân Sơ đưa ra.
Thân mạnh cành yếu luôn là quốc sách mà hoàng tộc Lý thị thực thi, nếu không đã chẳng có chuyện hơn ba thành binh lực Đại Đường đóng ở Trường An.
Giao dịch thành thật này tước quyền chủ đạo giao dịch ở đại thương, đồng thời giảm thiểu thất thoát thuế má, nâng cao quyền lực quan phủ.
Lý Trị tất nhiên sẽ ủng hộ.
Chập tối Vân Sơ rời huyện nha, tịch dương vẫn nóng cực tựa chẳng suy giảm dì, chiếu nắng lên tháp Đại Nhạn, khiến tòa tháp hùng vĩ đó trông như ngọn đuốc khổng lồ đang cháy.
Cho dù là lúc cổng thành sắp đóng cửa, trên Chu Tước đại nhai vẫn đầy những cỗ xe trâu, xe ngựa chở vật tư cùng với công tượng, thương cổ bước chân vội vã.
Bọn họ đều trông có vẻ bận bịu, cũng vô cùng tinh thần.
Nhìn tòa thành này vì mình mà lần nữa trở nên bận rộn, Vân Sơ kiêu ngạo.
Đợi đám người sợ hoàng đế, lại không hiểu cách làm của mình sẽ gây hậu quả gì, khi thực sự nhìn thấy hậu quả chân chính, bọn chúng muốn phản đối thì muộn rồi.
Khi Vân Sơ dương dương đắc ý thì Vân Na lại bi thương nhìn một thiếu niên mặt mày thanh tú cắt đi mái tóc đen dài, cởi đi áo gấm đẹp đẽ, thay vào tăng bào xanh nhạt đơn giản.
Đến khi Khuy Cơ đại sư phụ ban cho hắn độ điệp và pháp hiệu Tịnh Không, trên thế này liền không còn Tiền Tâm Vũ nữa, thêm một tiểu hòa thượng.
Chẳng hiểu sao, Vân Na nhìn cái đầu trọc lốc đẹp đẽ của Tiền Tâm Vũ, chút không đành lòng cũng tan theo mây khói, thậm chí toàn thân trở nên nhẹ nhõm.
Cho nên lúc Tịnh Không hòa thượng tới bên Vân Na học tư thế hòa thượng gọi nó là Phật nữ, Vân Na đáp lễ rất tiêu chuẩn, không có chút chậm trễ nào.
Vân Na từ nhỏ đã rất thân thiết với các hòa thượng, thậm chí có thể nói là thân như người một nhà, có thể ở bên họ tự nhiên như không, cười đùa trêu chọc chẳng cố kỵ gì.
Tiền Tâm Vũ giờ thành hòa thượng cũng rất tốt, vì mỗi một vị hòa thượng đưa ra tâm nguyện lớn, nếu thành công, sau này sẽ có thành tựu rất cao.
Huyền Trang đại sư chính là một người như thế, ông bôn ba vạn dặm lấy chân kinh, tâm nguyện hoàn thành liền vang danh thiên hạ.
Bây giờ Tiền Tâm Vũ cũng có tâm nguyện lớn như thế, tới vùng tây nam toàn khỉ với dã nhân để xây ngôi chùa Phật gia, dùng để giáo hóa dã nhân. Vân Na thấy đây là tiền đồ không thể tốt đẹp hơn.
Vân Na bản tính lương thiện lập tức thu lại u oán trong lòng, nói với Tịnh Không:" Nguyên cho ngươi được bát bảo phật môn, xây lên đất lành nhân gian."
Tịnh Không rất muốn ôm lấy Vân Na hô lên cứu mạng, nhưng Khuy Cơ đại sư đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn hắn, đành chắp tay nói:" Phật tổ từ bi."
Một hòa thượng già gầy gò đen như sắt trầm giọng nói:" Bỏ đi ba nghìn sợ tơ phiền não, từ nay phàm trần là ảo ảnh. Tịnh Không, nếu đã lập tâm nguyện, chúng ta đi thôi."
Vân Na nhận ra trong mắt Tịnh Không đầy lưu luyến, xoay người lấy ra một bộ tăng bào, một đôi giày hai lớp, một cái bát đồng từ giỏi trong tay Thôi nương tử, đưa cho Tịnh Không:" Đây là thứ một nữ tử dân gian dâng lên, mong hòa thượng nhận lấy."
Tịnh Không nước mắt chảy dài, miệng mấp máy mấy lần, hai chữ "cứu mạng" rốt cuộc không hô ra được, tạ ơn Vân Na xong vừa đi vừa ngoái đầu rời chùa Đại Từ Ân.
Vân Na ngây ra nhìn bóng lưng Tịnh Không hòa thượng rời đi, nhào vào lòng Thôi nương tử, lặng lẽ rơi nước mắt.
Thôi nương tử khe khẽ vỗ lưng Vân Na, nhỏ giọng an ủi, dẫn nó rời mảnh đất thương tâm.
Vân Na đi rồi, đám con cháu huân quý được mời tới xem lễ xuống tóc của Tiền Tâm Vũ im như thóc. Đơn giản vì Tiền Tư Vũ trước đó từng khoe khoang quan hệ giữa hắn và Vân Na, còn nói sẽ dựa vào tiền tài của Vân Na, một bước lên trời.
Giờ thì đúng là một bước lên trời rồi, lấy được độ điệp cực kỳ hiếm có của Đại Đường, còn được chính Khuy Cơ đại sư đức cao vọng trọng xuống tóc, tiếp nhận y bát của khổ hành tăng, từ nay bước đi trên con đường chói lọi.
Mặc dù lên trời kiểu này không giống lên trời Tiền Tâm Vũ muốn, có điều làm hòa thượng đưa ra tâm nguyện lớn như thế, cũng coi đáng nể rồi.
Đám người trước kia hâm mộ Tiền Tâm Vũ, cho rằng mình ra tay quá muộn, nếu mình to gan một chút, Hồ cơ mỹ lệ mà ngu ngốc đó đã là của mình.
Giờ thì khác rồi, người thích tiểu hồ cơ kia đã đi làm hòa thượng, bọn chúng cũng phải suy nghĩ lại ý đồ của mình.
Thấy Tiền Tâm Vũ đi xa, tiểu hồ cơ cũng khuất bóng, sáu tên bằng hữu tới tiễn biệt cũng chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này một đầu đà thấp bé râu tóc bù xù đi tới tươi cười với sáu tên hoàn khố:" A di đà phật, lão tăng tới hóa duyên với sáu vị thí chủ đây."
Tên cầm đầu Trương Thanh mặc dù không thích vị đầu đá trông như khỉ này, nhưng giờ ở trong chùa Đại Từ Ân, lấy ra sáu đồng tiền:" Đủ cho ông ăn một bữa rồi."
Con khỉ già không nhận tiền:" Ta thấy sáu vị mặt mày thanh tú, nhất định có Phật duyên, không bằng đem chính bản thân bố thí cho lão tăng, xem như đoạn giai thoại."
Đám người Trương Thanh cười phá lên:" Bọn ta thích tình thú hồng trần, không hề có nửa phần hứng thú với hòa thượng."
Con khỉ già lắc đầu:" Si nhân, si nhân, lăn lộn chốn hồng trần sao bằng thanh đăng cổ phật. Đang thương cho các ngươi không biết thú vị trong đó, làm hòa thượng thời gian dài rồi, các ngươi không muốn quay về hồng trần nữa ấy chứ."
Đám Trương Thanh vốn còn muốn trêu đùa hòa thượng điên điên khùng khùng này một phen, không biết từ khi nào đám người bọn họ đã bị rất nhiều hòa thượng vai u thịt bắp bao vây rồi.
Vừa mới định lên tiếng thì Khuy Cơ gặm tảng thịt lớn đi tới, chẳng thèm để ý tới chúng, phất tay một cái, đám hòa thượng cao lớn xông vào bịt mồm sáu tên hoàn khố đang ra sức vùng vẫy lôi đi.