Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 706 - Q3 - Chương 214: Lễ Giáo Ma Ma Lợi Hại.

Q3 - Chương 214: Lễ giáo ma ma lợi hại. Q3 - Chương 214: Lễ giáo ma ma lợi hại.

Con chương chết ở cánh đồng cao,

Trai gói thịt chương lá bạch mao.

Cô gái xuân tình ôm ấp mộng,

Chàng trai dụ dỗ kết thân vào.

Lần này người đọc thơ là Ngu Tu Dung, đọc thơ xong còn làm nũng:" Thiếp thân năm xưa sau khi gặp phu quân, không biết bao ngày không ngủ ngon."

Vân Sơ lườm lão bà:" Vỗ mông khá lắm, làm lòng ta bay lên mây xanh rồi, tranh thủ mà nói đi, muốn ta đồng ý chuyện gì?"

Ngu Tu Dung cười nghiêng ngả, đánh lên tục vào vai Vân Sơ:" Thôi ma ma đã liên hệ cho tiểu muội một lễ giáp ma ma, thiếp thân muốn cùng phu quân đi bái phỏng, mời vị lễ giáo ma ma đó về dạy Vân Na ba năm."

"Ta vốn cũng nghĩ như thế." Vân Sơ chưa hết băn khoăn:" Nhưng mà liệu có dạy hư Vân Na ngoan ngoãn của ta không?"

Ngu Tu Dung thở dài:" Thiếp thân năm xưa cứng đầu rời khỏi Ngu thị, bỏ lỡ lễ giáo ma ma dạy dỗ là sai lầm lớn, cho nên muốn dạy Vân Na mà dạy không được."

"Còn phu quân ở sa mạc cũng dựa vào tinh thần không sợ chết để sống qua tuổi thơ gian khổ, tuy sau này phu quân ở đạo học vấn không thua ai, nhưng ở lễ giáo thì không đủ."

"Có phải phu quân cho rằng lễ giáo ma ma dạy dỗ chỉ có thờ chồng dạy con thôi phải không?"

Vân Sơ gật đầu ngay:" Chẳng lẽ không phải à?"

Ngu Tu Dung liên tục xua tay:" Không phải thế đâu, người ta dạy các tiểu nương tử mới lớn làm sao thành người thông minh."

"Dạy nữ tử biết phân biệt nam nhân ra sao, dạy cách ứng phó với nghịch cảnh thế nào, dạy cách tự cứu khi rơi vào tuyệt cảnh."

Vân Sơ ngớ người, chuyện này không giống nhận thức của y:" Thật à?"

"Chưa hết, còn dạy trị gia, quản lý tài chính, đãi khách, tổ chức hoạt động Lễ Tết, ma chay, cưới hỏi. Càng dạy cách nuôi con, nội dung phong phú lắm, nên thiếp mới tiếc vì không được học."

"Thế thì Nữ Giới do Văn Đức hoàng hậu viết, rồi mấy lời thờ chồng dạy con gì đó mà chúng ta biết đem dạy ai?"

Ngu Tu Dung thấp giọng nói:" Chỉ bách tính nghèo mới học thôi."

Vân Sơ ồ một tiếng, suy nghĩ rồi nói:" Vậy nàng chọn ngày lành đi, ta cùng nàng đi mời lễ giáo ma ma."

"Đắt lắm đấy." Ngu Tu Dung nói trước:

"Với gia tài nhà ta, mời một lễ giáo ma ma có là gì?"

"2000 lượng vàng, một đấu trân châu, lụa bảy trăm thếp, ngựa tốt bốn con."

Chừng đó bằng với thu nhập cả năm của Vân gia rồi.

Mắt Vân Sơ nheo lại, lạnh lùng nói:" Nàng có chắc là người ta không bắt chẹt chúng ta chứ?"

"Không phải đâu, người ta vốn không đồng ý, thiếp thân và Thôi ma ma phải thuyết phục rất lâu người ta mới chịu. Mà nói là đồng ý, không bằng nói người ta hi vọng chúng ta biết khó mà lui."

Vân Sơ khẳng định lão bà mình là nữ trung hào kiệt, đọc sách rất nhiều, võ nghệ không kém, cả Vân Na từ nhỏ luyện đánh gậy cũng không phải đối thủ của nàng.

Vậy mà đi sùng bái một lễ giáo ma ma à? Vậy xem ra lễ giáo ma ma này không thể xem nhẹ.

"Học vấn bất kỳ thời đại nào cũng không phải thứ giá rẻ, nếu chừng đó tiền tài có thể làm Vân Na, Lý Tư, Vân Cẩm thông minh hơn, khiến chúng có cuộc sống tốt đẹp thì không là gì."

Vân Sơ đẩy cửa sổ ra, nhìn Vân Na dẫn ba đứa cháu chơi trốn tìm ở trong sân. Vân Na rõ ràng giờ cao lớn hơn Ngu Tu Dung rồi, vậy mà lại trốn trong chăn Thôi nương tử phơi trên dây thừng. Vân Cầm thì rúc đầu vào lòng Thôi nương tử đang thêu thùa. Vân Cẩm thông minh hơn một chút nấp sau bồn hoa.

Đứa phải đi tìm là Lý Tư.

Rõ ràng chỉ cần đi quanh sân một vòng là bắt được ba đứa ngốc, Lý Tư lại xông vào phòng ngủ, lục tung rương quần áo lên.

Trong chăn truyền ra tiếng cười khúc khích của Vân Na đang nhìn trộm Lý Tư tìm sai chỗ, Vân Cẩn nhấp nhổm như sợ người ta không thấy nó, Vân Cẩm thì vẫn rúc đầu trong lòng Thôi nương tử, chổng mông ra ngoài.

Lý Tư hăng say lục quần áo.

Vân Sơ thống khổ cắn ngón tay, Vân Na thì không nói vì mẹ nó cũng ngốc, Vân Cẩm và Vân Cẩn do y và nữ nhân thông minh như Ngu Tu Dung sinh ra ... Lý Tư thì mẹ nó là Vũ Tắc Thiên, nữ nhân hung hãn nhất trên lịch sử.

Vậy mà nhìn cả một đám ngốc đầy sân đó, Vân Sơ thêm kiên định nói:" Nhất định phải mời lễ giáo ma ma, dù có khuynh gia bại sản cũng phải lễ giáo ma ma lợi hại nhất về."

"Lão tử đích thân đi mời."

Ngu Tu Dung thấy trượng phu hạ quyết tâm rồi vẫn ở bên vờ vịt nói:" Dù gì vẫn quá đắt."

"Đợi vị lễ giáo ma ma đó tới nhà, bảo Vân Na ghi lại toàn bộ hành vi cử chỉ của bà ấy cho lão tử. Lão tử tìm Đồng Bản, đem loại sách đó in trăm vạn bản, không tin không thu hồi được vốn."

Ngu Tu Dung nghe vậy nhìn trượng phu với ánh mắt khâm phục, dựa vào lòng y thỏ thẻ:" Chủ ý phải cần người trải sóng gió lớn như trượng phu định đoạt, chim sẻ nhỏ như thiếp không dám nghỉ tới."

Vân Sơ vỗ mông Ngu Tu Dung:" Mang cái bụng thế thì đừng dính vào ta."

Năm xưa thái tông hoàng đế lấy ra một vị trí quý phi, xin cưới quý nữ của Thanh Hà Thôi thị, kết quả người ta chẳng đánh giá cao Lý Nhị, gả quý nữ cho Trình Giảo Kim làm kế thất phu nhân.

Không phải địa vị thái tông hoàng đế cấp không đủ cao, mà ông bỏ tiền không bằng Trình Giảo Kim ... Còn về phần người ta chê xuất thân bất chính của Lý Nhị thì là lý do không thể nói.

Nói ra số tiền Vân gia bỏ ra muốn cưới thứ nữ Thôi thị còn được, chứ nữ tử đích hệ thì mơ đi.

Thôi thị bán khuê nữ giá cao như vậy một mặt vì nền tảng môn phiệt lâu đời, mặt khác còn là do giáo dục mà nữ tử đó được nhận.

Loại như Thôi nương tử ở Thôi thị chẳng đáng kể, tùy tiện đem hi sinh, vậy mà có thể lèo lái toàn bộ chuyện kinh doanh Vân gia đâu ra đó. Vậy nữ tử được chân truyền của Thôi thị còn ghê gớm tới đâu?

Ngu Tu Dung sở dĩ dỗ trượng phu bỏ ra nhiều tiền như vậy là muốn mời lễ giáo ma ma của Thôi thị, mục đích là sau này dù không đem khuê nữ ra bán lấy tiền thì cũng đưa thân phận khuê nữ lên thật cao, cả đời không sợ bị nhà chồng bắt nạt.

Hu hu hu ...

Chẳng biết chơi kiểu gì mà khuê nữ ngốc bị ngã gặm bùn rồi, Vân Sơ chạy ra như ngựa đua, bế khuê nữ lên, lấy khăn tay cẩn thận lau đất trên mặt trên tay khuê nữ.

Thôi, dù sao ngốc cũng là gen của mình, con nhà người ta thông minh tới mấy cũng không liên quan.

Trường An vào tháng năm, nóng, nóng không chịu nổi, mặt trời khô nóng cả ngày trên trêu đầu dùng toàn lực nướng cháy Trường An. Áp chế bóng râm của tháp Đại Nhạn chỉ còn dài được hai thước.

Trước kia Vân Sơ luôn nghĩ làm sao để bách tính trở nên giàu có, kéo gần khoảng cách với thế gia đại tộc, cho dù không kéo được gần cũng bồi dưỡng lên những nhà giàu bình dân không kém quá xa.

Sau khi trải qua chuyện lễ giáo ma ma mới hiểu mình ngốc tới đáng yêu.

Thua kém về tiền bạc kỳ thực không là gì, bách tính bị bóc lột quá thì dựng cờ đứng lên chia lại tài sản là được.

Thế nhưng chênh lệch về trí tuệ thì tuyệt đối không phải dựng cờ khởi nghĩa mà chia đều được. Cho dù bách tính thắng lợi, không tới hai mươi năm sau, những người bị họ đánh bại, đạp dưới chân sẽ lại leo lên đầu họ.

Bình Luận (0)
Comment