Con người ai cũng có phiền não.
Phiền não của Vân Sơ là vì nhìn quá xa.
Thấy quá xa, biết quá nhiều, khiến cho y chẳng thể nào thực sự thả lỏng để hưởng thụ thịnh thế trước mắt.
Nhưng ngược dòng lịch sử ư? Nực cười lắm, đại thế lịch sử như vậy, nếu đi ngược dòng chỉ vì muốn ngược dòng, kết quả làm ra thứ chẳng ra gì cả.
Tất nhiên Vân Sơ có thể thành công, nhưng chỉ cần y mất 20 năm, thế lực y dẫm đạp dưới chân sẽ trỗi dậy, lúc đó con cháu y sẽ gặp họa.
Nếu không muốn kết cục như thế, y sẽ phải xuôi theo dòng chảy, có nghĩa là y chẳng thay đổi được cái gì.
Thế nên y chỉ hi vọng dựng lên một tấm gương, để đời nhìn vào đó phấn đấu.
Thế nên y bị đàn hặc tối tăm mặt mũi.
Bây giờ tới ngày lên triều là Vân Sơ chẳng muốn dậy, vì chỉ cần lên triều là tấu chương đàn hặc y sẽ được người ta đứng trước bách quan văn võ đọc thao thao bất tuyệt.
Đủ thứ cớt đái trên đời đổ hết lên y.
Ôn Nhu nói, đừng có bất kỳ phản ứng gì, đừng phản bác bọn chúng.
Vì đám người này sẽ thường để lộ ra sơ hở trên tấu sớ, nếu ai tóm lấy công kích sẽ phát hiện ra, người ta sẽ chỉ cần hai ba câu là lấp kín sơ hở. Tiếp đó là đợi người ta cắn ngược chửi cho không còn ra người đi.
Thế nên không đáp lại, bọn chúng sẽ chỉ có thể tự độc thoại, toàn là chuyện vụn vặt bị chúng nói thành kinh khủng vô cùng thôi.
Muốn làm quan lớn, trước tiên phải nắm lấy kỹ năng sinh tồn, đem linh hồn và nhục thể của mình tách rời, chủ động xóa bỏ lời không muốn nghe, không muốn nghĩ.
Hôm nay ngự sử Thường Thục đàn hặc Vân Sơ dựa vào danh nghĩa vệ sinh, vơ vét tiền tài bách tính.
Vân Sơ không nghe, trong đầu y chỉ có điệp khúc la la la lá la là la la la, có điều y quyết định rồi, sau khi về sẽ sai người không tới khu vực nhà Thường Thục lấy rác, lấy phân, không quét dọn vệ sinh nơi đó nữa. Còn lập mười mấy trạm đổ rác xung quanh nhà hắn, như thế tiện cho nhà hắn đổ rác.
Nếu Thường Thục còn chưa hài lòng, Vân Sơ sẽ an bài mấy hố phân xung quanh nhà Trương Thục cho dạ hương tới tập hợp phân trong khu vực.
Hố phân như vậy ở phường Tấn Xương có một cái, dưới đó chôn không biết bao nhiêu kẻ ý đồ bất chính với Vân gia và phường Tấn Xương.
Cho nên gần hố phân trồng cực nhiều trúc, người quanh hố phân không cách nào sống được, dù phường Tấn Xương có sạch sẽ tới mấy, chú ý vệ sinh tới mấy, mua hè đến vẫn ruồi muỗi không chịu nổi.
Nghĩ tới ba mặt nhà Trương Thục có ba cái hố phân, Vân Sơ bất giác thoải mái hơn hẳn.
Đợi Trương Thục đọc xong tấu sớ dài dằng dặc của hắn, Trường Tôn Vô Kỵ đứng ra:" Vân huyện lệnh có nhận không?"
Vân Sơ ôm hốt bản rời hàng:" Lời Thường ngự sử nói rất đúng, từ nay huyện Vạn Niên không thu phí vệ sinh nhà Thường ngự sử nữa. Nếu chư vị ở đây có ai chung suy nghĩ với Thường ngự sử, huyện Vạn Niên không cưỡng cầu?"
Trường Tôn Vô Kỵ mặt lạnh tanh hỏi:" Vì sao chỉ chư công trên triều, mà không phải hủy bỏ thu phí toàn bộ huyện Vạn Niên?"
Vân Sơ ưỡn thẳng lưng:" Vì người khác không ai phản đối thu phí vệ sinh, còn vô cùng hoan nghênh. Hiện chỉ có một mình Thường ngự sử là bác bỏ."
Lời của Vân Sơ nghe thì giống nhận thua, nhưng ai hiểu y một chút là nhận ra ý vị đe dọa đặc sệt trong đó.
Thường Thục nổi giận:" Ngươi định làm gì?"
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Một người muốn có cuộc sống tốt lành ở Trường An không thể thiếu gác đêm, tuần tra, gõ canh, cung cấp nước, dọn vệ sinh, phòng hỏa hoạn."
"Nếu Thường ngự sử thấy những thứ đó không ổn thì bỏ thôi, chẳng qua là chuyện nhỏ tới không thể nhỏ hơn, tới huyện nha Vạn Niên báo một tiếng là được, không cần đưa lên triều."
Thường Thục thấy khó khăn lắm cũng dụ được Vân Sơ đớp mồi rồi, lòng hạ hê cực kỳ, chỉ mặt y đanh thép quát:" Những thứ đó vốn là bổn phận của huyện Vạn Niên các ngươi phải làm, sao lại đi thu tiền bách tính?"
Vân Sơ không đáp, ôm hốt bản đi lùi rất chuyên nghiệp về chỗ, phất áo bào, ngồi xuống tiếp tục hoàn thiên kế hoạch đào hồ phân quanh nhà Thường Thục. Thôi, không đào ba hố, đào luôn một cái hình chữ U đi.
Chuyện có vẻ đã được giải quyết rồi, Trương Thục mang tư thái người chiến thắng trở về, đón nhận đám ngự sử chúc mừng. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, Vân Sơ đã nhận sai rồi, lần sau họ lấy đây làm cớ, tiếp tục mở rộng ra cả liên minh sản nghiệp của y.
Bất kể là ai cũng sẽ không ngờ được Vân Sơ sau này biến nhà Trương Thục thành cái hố phân trứ danh của Trường An. Dù sao bây giờ là mùa hè, huyện Vạn Niên đã an bài công tác phòng ngập úng, thêm một hố chứa nước, sẽ giảm bớt nguy cơ nơi khác bị ngập.
Ở chuyện này Vân Sơ không cho Thường Thục bất kỳ cơ hội hối hận nào, trước tiên cứ hủy cái tổ trạch truyền bốn đời của nhà hắn đã.
Tránh quan viên khác cũng không chịu đóng phí vệ sinh.
Nói ra thì ở chuyện phí vệ sinh này cũng xảy ra nhiều vấn đề Vân Sơ không dự liệu được.
Đó là những người nghèo chỉ có mỗi căn nhà thì nội phí vệ sinh 5 đồng một tháng rất tích cực. Ngược lại đám đạt quan quý nhân lại chây ì, nói bọn họ là quý nhân, đám chân bùn phục vụ là chuyện hiển nhiên, nếu tới xin quyên góp thì bọn họ có thế bố thí tiền chứ không đóng tiền hàng tháng.
Đợi nhà Thường Thục thành cái hố phân lớn nhất thiên hạ, Vân Sơ sẽ thay đổi cách tính phí vệ sinh theo mô hình bậc thang.
Nhà diện tích nhỏ hơn nửa mẫu miễn thu phí, nhà mà diện tích từ hai mẫu trở lên thì thu nhiều, nhà năm mẫu trở lên thu gấp đôi, nhà mà diện tích quá tám mẫu thì thu gấp mười.
Tảo triều quá sớm, mà đêm qua Vân Sơ lại không ngủ ngon, nghe Ngu Tu Dung lải nhải suốt cả đêm. Nàng có thai, trời nóng quá không ngủ được, thế là cũng không cho Vân Sơ ngủ.
Vân Sơ nhớ lần đầu tiên mình lên triều, Ngu Tu Dung dẫn theo cả nhà dùng nghi thức trang trọng cung tiễn phu quân lên triều.
Giờ mỗi lần Vân Sơ tảo triều thì chỉ có Tam Phì và Cửu Phì, Lưu Nghĩa đợi. Một vì phải làm cơm sáng cho gia chủ, một vì phải chuẩn bị ngựa cho gia chủ, còn một đi mở cổng phường.
Số còn lại không thèm để ý.
Cho nên Vân Sơ tảo triều luôn rất mệt mỏi, may mà mấy năm chinh chiến tạo thành thói quen ngủ ngắn giúp y, chỉ cần lên triều là y sẽ kiếm cái cột, dựa vào đó, ngủ ngon lành.
Khóe miệng hơi nhếch lên, tựa hồ đã nhìn thấy hố phân lớn ôm trọn nhà Thường Thục vậy.