Một bản lĩnh nhất định phải học được khi lên chiến trường, đó là có thể ngủ bất kỳ lúc nào, không cần biết xung quanh rao sao, khi cần nghỉ ngơi thì chống mâu xuống đất, ôm lấy nó là có thể được.
Bởi vậy trên triều tha hồ chửi nhau tha hồ phun rắm thì Vân Sơ vẫn ngủ, cơ mà khi Vân Sơ đang ngủ say thì bên tai chợt nghe thấy hai chữ "Vân khanh".
Quan viên họ Vân khắp Đại Đường không nhiều, tính ra chỉ có quan viên hệ Vân Định Hưng, mà hậu nhân ông ta sống kém cỏi, chưa có tư cách lên triều. Vậy thì "Vân khanh" chỉ có thể là y thôi.
Vân Sơ tỉnh ngay lập tức, không hề có chút dấu hiệu nào là y vừa ngủ gật, cầm hốt bản vòng qua trụ, thản nhiên như không cung kinh đáp:" Có thần."
Lý Trị xuyên qua rèm châu trên đầu nhìn Vân Sơ, dùng giọng nam trung rất có sức hút hỏi:" Vân khanh, bông của huyện Vạn Niên năm nay mọc thế nào?"
Vân Sơ không chút suy nghĩ đáp:" Không tốt ạ, sâu bệnh rất nghiêm trọng, sản lượng có thể chỉ bằng một nửa năm ngoái, thậm chí ít hơn."
Lý Trị cau mày:" Nếu bông mọc kém như vậy, sao hai huyện Vạn Niên, Trường An lại còn xây dựng xưởng dệt bông quy mô lớn?"
Vân Sơ chắp tay:" Bông hai huyện Trường An, Vạn Niên thu hoạch kém là trong dự liệu. Thế nhưng các nơi khác ở Quan Trung, bông lại mọc rất tốt."
"Cho nên thần cho rằng, nên xây thêm xưởng dệt bông mới có thể tiêu hóa hết số bông nơi khác trồng ra."
Tả Xuân xưa nay không lên tiếng trên triều bất ngờ nói:" Xây nhiều xưởng dệt bông như vậy, Vận huyện lệnh bảo Bách kỵ ti ta phải làm sao?"
Vân Sơ khó chịu trong lòng, các ngươi làm thế nào liên quan chó gì tới lão tử, hời hợt đáp:" Sản xuất quân nhu còn chưa đủ cho Bách kỵ ti sao?"
Tả Xuân lạnh lùng nói:" Thế thì năm nay Bách kỵ ti mở rộng xưởng gấp đôi."
Vân Sơ không thèm nhiều lời, hừ khẽ:" Thế thì chúng ta nói chuyện trên thương trường đi."
Lý Trị hỏi:" Vân khanh, nói chuyện trên thương trường là sao?"
Vân Sơ trả lời đơn giản:" Bệ hạ, đồ ai tốt hơn, đồ ai rẻ hơn thì sẽ biến được thành tiền, đồ ai kém hơn, giá cao hơn thì để trong kho đợi sâu cắn ạ."
Lý Trị trầm ngâm:" Vân khanh chắc chưa quên mục đích trẫm giao xưởng dệt bông cho Bách kỵ ti chứ?"
Vân Sơ hai tay nâng hốt bản:" Thần chưa quên, nhưng bốn năm trôi qua, xưởng dệt bông của Bạch kỵ ti chẳng mảy may tiến bộ. Đó là cái hại của buôn bán độc quyền, bọn họ chỉ hưởng lợi ích mà không muốn phát triển. Trong khi thần luôn muốn dùng bông phú dân."
"Bốn năm qua Bách kỵ ti không có ý mở rộng thì thần phải làm vậy. Thần tiện đây xin hỏi Tả Xuân tướng quân, nếu hai huyện bọn ta không xây thêm xưởng bông, vậy số bông dư ra của bách tính ngài làm thế nào."
Tả Xuân không coi ra gì:" Không phải bọn ta chuẩn bị xây đây à?"
Vân Sơ giọng lớn lên:" Đã sắp vào tháng sáu rồi, hai tháng nữa thôi là thu hoạch bông, ngài còn chưa xây dựng, chưa huấn luyện nhân viên sử dụng máy. Làm sao tiêu thụ được nhiều bông như thế?"
"Nông dân trồng bông ở huyện ngoài không được phát lương thực trước như ở hai huyện Trường An, Vạn Niên. Bọn họ đã phải ôm bụng đói trồng bông rồi, chỉ đợi bông thu hoạch kiếm tiền ăn cơm."
"Dám hỏi Tả tướng quân, khi đó ngài lấy bao nhiêu tiền lương ra mua bông?"
"Nếu đợi ngài xây xưởng, đi vào vận hành, thu mua bông, trả cho bách tính phải đợi tới mấy tháng sau thu hoạch rồi. Vậy xin hỏi bao nhiêu bách tính nhịn đói thêm mấy tháng để chờ ngài?"
"Nếu chuyện này làm không tốt, xảy ra dân biến phải làm sao? Đừng nói với ta giết là xong."
Lý Trị nghe vậy sắc mặt khó coi nhìn Tả Xuân không nói không rằng.
Tả Xuân mồ hôi ròng ròng quỳ ngay xuống:" Lão nô suy nghĩ thiếu chu toàn."
Lý Trị hừ khẽ, lại hỏi Vân Sơ:" Vân khanh, có cách gì giúp không?"
Vân Sơ lần nữa chắp tay:" Cứ để xưởng bông trong tay Tả Xuân tướng quân chuyên tâm làm đồ quân nhu là được. Còn lại giao cho quan địa phương bọn thần, đó là cách giải quyết tốt nhất."
Lý Trị nghe vậy thì thất vọng, Bách kỵ ti hiện giờ đang tiêu hao rất nhiều tiền, hắn không có cách nào kiếm thêm tiền, không ngờ Vân Sơ cũng chẳng thể làm gì.
Tất nhiên là Vân Sơ có cách, nhưng với Vân Sơ, thì Bách kỵ ti phải hạn chế mở rộng, ở chuyện này y đương nhiên đứng về phía quần thần.
Nếu để mật điệp phát triển tùy ý, đến mức có thể tác động vào cả chiều hướng trên triều thì đó là tai họa.
Khi từ Thái cực điện đi ra thì mặt trời lên cao lắm rồi, Ôn Nhu đứng ở ngoài điện thấy hết Vân Sơ giao thủ trên triều, giơ ngón tay khen ngợi tên Nhị Bách Ngũ lỗ mãng.
Không đợi Vân Sơ nói chuyện với Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt, Thường Thục đã đi tới mang nụ cười ôn hòa thiện chí:" Mỗ gia một lòng vì chuyện công, mong Vân huyện lệnh chớ coi đây là thù riêng."
Không ngờ đổi lại là Vân Sơ giở giọng chướng tai:" Tiếp theo đây chuyện huyện Vạn Niên làm cũng đều là vì công, hi vọng Thường ngự sử cũng đừng coi là Vân mỗ báo thù."
Thường Thục quả nhiên thu lại vẻ mặt giả dối của mình, nổi giận chất vấn:" Xưa nay chưa từng nghe nói thành Trường An có chuyện thu phí vệ sinh, không phải là lập tạp thuế vơ vét bách tính thì là cái gì?"
Vân Sơ càng hùng hổ:" Nay thành Trường An sạch sẽ ngăn nắp, giá nhà tăng lên không ít, đó cũng là chuyện xưa nay chưa từng có. Tháp Đại Nhạn cũng mới xây vài năm, trước kia chưa có, chẳng lẽ ngươi muốn đập đi sao?"
"Chẳng lẽ ngự sử ngài thích Trường An cứ lụp xụp bẩn thỉu như trước kia thì mới vui lòng?"
"Hay là nói nhà ngự sử nghèo tới mức không nộp nổi tiền vệ sinh? Thế thì mỗ phải tra xem sản nghiệp nhà ngài thế nào, có đúng là rách nát tới không đóng nổi tiền không nhé?"
Thường Thục gằn giọng:" Thế thì mỗ đợi là được."
Vân Sơ bước tới một bước:" Ngươi đừng tưởng làm chó sủa thay cho rất nhiều người thì có thể cắn càn với, kiếm lấy chút danh tiếng. Búa không đập lên chân chúng, nên chúng chẳng thấy đau đâu, đồ ngu xuẩn."
"Ngươi, ngươi ... Thứ man di vô lễ! Mỗ gia không thèm chấp." Thường Thục không ngờ Vân Sơ phản ứng ác liệt không để ý chút thân phận mặt mũi nào như thế, giận run người phất tay áo bỏ đi:
Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Chuyện thu phí vệ sinh liên quan tới sinh tế của cả vạn người, sao có thể vì một câu nói của hắn mà bỏ. Ngay cả bệ hạ cũng không dám sơ xuất, loại người này sao lại ngu xuẩn tới mức đó?"
Nói tới tâm thái huân quý, Ôn Nhu hiểu hơn nhiều Địch Nhân Kiệt, cười nhạt:" Không hề ngu xuẩn, huân quý có suy nghĩ này nhiều lắm, trước kia không bỏ đồng nào đã có người nghèo giúp họ làm loại việc đó. Bây giờ phải nộp tiền như đám bần dân tiểu hộ, bọn chúng chẳng thiếu mấy đồng đó, nhưng chúng thấy mất thể diện."
Loại người này một mặt giở trò tiểu nhân, nhưng lúc nào cũng ra vẻ quân tử đạo đức, đại nghĩa bất chấp, lợi nhỏ coi bằng trời, cực kỳ đáng ghét, Vân Sơ nghiến răng:" Ta sẽ khiến hắn cả đời không còn chút thể diện nào."