Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 709 - Chương 217: Chỉ Mời Một Nữ Thục Tiên Sinh Thôi Mà. (2)

Chương 217: Chỉ mời một nữ thục tiên sinh thôi mà. (2) Chương 217: Chỉ mời một nữ thục tiên sinh thôi mà. (2)

Ba người vừa tán gẫu vừa rời Cung Thành, ra tới Hoàng Thành, Ôn Nhu mới hỏi:" Nghe lão bà ta nói ngươi muốn mời lễ giáo ma ma từ Thanh Hà Thôi thị?"

Nhắc tới việc này Vân Sơ lại thấy xót, chép miệng:" Đắt khiếp người."

Ôn Nhu bật cười:" Đáng giá lắm, qua chuyện này một cái, nữ nhi Vân gia ngươi về sau đắt giá rồi."

Vân Sơ tò mò:" Ôn thị ngươi làm quan từ thời Tấn, đến Đại Đường càng hai đời ba công hầu, sao không có nhân tài như thế?"

Ôn Nhu thở dài:" Ôn gia ta tuy cũng là gia tộc lâu đời, đáng tiếc loại nhân vật bảo bối như thế chẳng thể bồi dướng ra được."

" Xem ra ngươi còn chưa ý thức được nhỉ, nếu được ma ma của Thôi thị giáo dưỡng, thì cả công chúa cũng chẳng có tài nguyên như thế."

"Vân Na là đứa bé tốt số, có ca ca hao tốn tâm huyết như thế."

Vân Sơ đúng là không biết thật:" Nói như ngươi thì cả hoàng gia cũng không có lễ giáo ma ma như Thôi thị à?"

Ôn Nhu nhìn quanh một lượt, kéo Vân Sơ sang một nơi cách xa quan viên khác, nói nhỏ:" Nếu có thì ngươi nghĩ đức hạnh của công chúa Đại Đường có kém tới mức đó không? Hơn nữa Thôi thị cũng không bao giờ đưa lễ giáo ma ma vào cung dạy đám công chúa mắt để trên đỉnh đầu đó, đám người ấy hỏng từ gốc rồi, dạy không nổi. Lễ giáo ma ma cũng là người thôi, không phải thần."

Ba người đang thì thầm nói xấu hoàng gia thì Trường Tôn Xung đi tới, cười nói:" Đang tính kế nhà ta đấy à?"

Vân Sơ lắc đầu:" Đó là chuyện tể tướng làm, bọn ta đang bàn luận về giáo dưỡng ma ma của Thôi thị, tiện thể nói xấu các công chúa Đại Đường."

Trường Tôn Xung xua tay, nghiêm túc nói:" Lệ Chất không như thế."

Bắt gặp ánh mắt cảm thông của ba người kia, kiểu đang nói, lão bà ta là công chúa thì ta cũng nói thế, Trường Tôn Xung liền nghiêm mặt:" Lệ Chất thực sự rất tốt. Có điều ta không ngờ Vân gia ngươi mới được giáo dưỡng ma ma của Thôi thị."

"Để ta cho ngươi biết một tin tức, nếu đã bỏ tiền ra mời được giáo dưỡng ma ma của Thôi thị, tốt nhất mời giáo dưỡng ma ma thân phận trên hầu phu nhân. Còn giáo dưỡng ma ma thân phận dưới hầu phu nhân thì chẳng qua là Thôi thị dùng để đối phó với người ngoài thôi. Chớ để bị lừa tiền."

Vân Sơ hỏi lại:" Trường Tôn huynh nói hầu phu nhân là ý chỉ nữ nhân thuộc giai cấp lão bà của ta, hay là nói tới phu nhân họ Hầu?"

Trường Tôn Xung tủm tỉm cười:" Ngươi thử nói xem, mời được giáo dưỡng ma ma của Thôi thị ít nhất tốn 3000 lượng vàng. Từ khi Hầu Quân Tập rớt đài, làm gì có nữ nhân họ Hầu nào đáng giá như thế?"

"Ba nghìn lượng vàng sao?" Địch Nhân Kiệt ở bên nghe thấy con số này mắt lồi ra, hắn biết giá sẽ rất cao, nhưng không ngờ lại cao tới thế:

Ôn Nhu lại tỏ ra thản nhiên như không, hắn là đích tử của đại tộc, không thiếu kiến thức như tên nhánh phụ Địch gia như Địch Nhân Kiệt.

"Nói đi, nói đi ..." Địch Nhân Kiệt nhà quê nghèo túng cực kỳ hứng thú với mấy chuyện bí ẩn này, hắn cũng muốn đưa nhà mình trở nên cao quý như ngũ tính thất vọng:

Chuyện này không thể nói vài ba câu mà xong, Vân Sơ liền dẫn ba người Trường Tôn Xung tới quan thự của mình ở thái y viện tán gẫu.

Không ít quan viên ở đó thấy cảnh này mà kinh ngạc, Trường Tôn Xung từ khi nào thân thiết với Vân Sơ như vậy, không phải hai nhà này có thù oán à?

Ở nơi thiếu thốn như Đại Đường, chẳng có nhiều thứ giải khát mùa hè, bọn họ uống hai lượt quán quán trà, mồ hôi chảy ra thấm ướt áo. Cởi quan phục, mở cửa sổ cho gió lùa vào, thế là mát mẻ hơn nhiều.

"Trường Tôn huynh nói tới hầu phu nhân là nói tới những nữ nhi quả phụ của Thôi thị, phu quân của người ta gia tộc ít nhất là hầu tước trở lên, cho nên người ta gọi là hầu phu nhân."

"Vốn nữ nhân cấp bậc này phải là gia chủ một nhà, không thì là chủ mẫu một gia tộc, chỉ vì trượng phu phạm tội mà chết, nên mới phải về nhà mẹ đẻ làm tiên sinh, chuyên tâm dạy bảo nữ tử đời sau cho Thôi thị."

"Nữ nhân này từ nhỏ tiếp nhận giáo dưỡng của Thôi thị, có kiến thức, có nhãn quang, có lòng dạ, lại còn từng trải qua biến cố lớn. Cho nên họ là tiên sinh nữ thục tốt nhất."

"Loại tiên sinh nữ thục cấp hầu phu nhân ở Thôi thị cũng được tôn sùng cung phụng, không phải bỏ tiền mà mời được. Vậy mà lần này Thôi thị đồng ý cho một người ra, đúng là hiếm có."

Ôn Nhu phe phẩy quạt giải thích cho hai tên nhà quê.

Trường Tôn Xung lúc này cũng phanh áo ngực ra, tuy vậy so với Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt phanh áo ngồi như thổ phỉ, người ta vẫn phong độ hơn nhiều, chỉ có ý vị cuồng sĩ:" Ôn Nhu nói không sai chút nào, loại tiên sinh nữ thục đó, thường ở quê Thanh Hà. Ngươi có thể kiếm một người như vậy ở Trường An, nếu là người khác nói chuyện này, ta sẽ cho rằng là nói dối."

Vân Sơ càng nghe càng hoang mang, hỏi ba người:" Mọi người thấy Vân gia ta có tư cách mời người ta không? Hay là nhà họ đang thiếu tiền?"

Trường Tôn Xung cười ha hả:" Ta không biết nhà ngươi có tư cách không, năm xưa a gia ta mang hậu lễ tới nhà Thôi Can khi đó còn là ngũ phẩm hoàng môn thị lang, muốn xin cưới một quý nữ Thôi thị cho tứ đệ của ta."

"Kết quả bị vị hoàng môn thị lang nhỏ xíu đó từ chối. A gia ta xin một tiên sinh nữ thục của Thôi thị về dạy bảo tỷ muội trong nhà."

"Kết quả ngươi thấy rồi đấy, Trường Tôn gia ta là hậu tộc, nhưng bao năm qua ngươi nghe thấy nữ tử Trường Tôn gia có hành vi bất nhà không?"

"Mà đó chưa phải là mới được tiên sinh nữ thục tốt nhất đấy."

Vân Sơ nhìn Trường Tôn Xung từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên:" Đừng tưởng ngươi dùng cái bộ mặt điềm đạm nho nhã nói chuyện mà ta không biết mỗi câu của ngươi đang châm chọc ta."

"Có điều nói đi phải nói lên, trên triều đâu có thấy mấy vị quan viên Thôi thị lợi hại chứ? Chẳng lẽ họ chỉ biết dạy nữ, không biết dạy nam?"

Ôn Nhu nói nhỏ:" Còn chẳng phải vì năm xưa thái tông hoàng đế cầu thân bị từ chối sao?"

Thế thì hợp lý cả rồi, song vấn đề lại quay lại như ban đầu, Vân Sơ hỏi:" Vậy các ngươi nói xem, vì sao chuyện Trường Tôn gia không làm được, Vân gia ta làm cái được ngay."

Ôn Nhu khẳng định:" Không biết, nhưng chắc chắn không liên quan tới gia sản hay tước vị của ngươi."

Trường Tôn Xung vuốt râu:" Chuyện này quỷ dị lắm, ngươi đừng để người ta tính kế rồi lại đổ lên đầu Trường Tôn gia ta."

Vân Sơ bực mình:" Ghét nhất đám đại tộc các ngươi ở chỗ này, chuyện đơn giản biến thành phức tạp."

"Các ngươi cần gì nói thẳng ra, nếu lợi ích thích hợp thì trao đổi, không thì thương lượng, cần gì hao tốn tinh thần trên người ta nhiều như thế?"

Bình Luận (0)
Comment