Trường Tôn Xung suy ngẫm những lời Vân Sơ nói rất lâu, xét những việc y làm từ trước tới nay, những lời này có thể tin được.
Bởi thế hắn dò hỏi:" Được, vậy bây giờ ta muốn biết, ớt, khoai tây, khoai lang, ngọc mễ mà ngươi treo thưởng tìm kiếm là có thật à?"
Vân Sơ khinh bỉ hắn:" Ớt ta đã trồng gần một mẫu ở Đông cung, ra quả rồi."
"Ngươi trồng ở Đông cung à?"
"Đúng, ngươi có muốn đi xem, thuận tiện nếm thử món ăn mới của ta không?"
Trường Tôn Xung vẫn chưa tin:" Thật sao?"
"Thật, đợi ớt chín rồi, ta sẽ cho ngươi ít hạt giống, ớt là một loại hoa màu, nên phổ biến. Vì sao ngươi kinh ngạc như thế?" Vân Sơ nheo mắt nghi ngờ:
Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt nghe tới món ăn mới thì thúc giục:" Đi luôn nào, đi luôn nào."
Trường Tôn Xung lắc đầu:" Vì chuyện trước kia, Trường Tôn gia không tiện gặp thái tử."
Vân Sơ cười to:" Thái tử năm nay mới chín tuổi, không phải mười chín, bây giờ không đi, đợi thái tử mười chín dù muốn đi cũng muộn rồi."
Lần này Trường Tôn Xung liền không do dự nữa, theo ba người Vân Sơ rời Hoàng Thành, đi bộ men theo tường thành tới Đông cung.
Khi Trường Tôn Xung nhìn thấy cả vườn ớt đã ra quả trĩu trịt, một số dần chuyển sang màu đỏ, trông vô cùng bắt mắt. Hắn xem rất lâu nhưng chẳng nói gì, chỉ ngắt một quả ớt cho vào ống tay áo.
Lý Hoằng đang học, hôm nay người giảng bài là thái tử tân khách, Lễ bộ thượng thư Hứa Kính Tông.
Nghe nói dung Hứa Kính Tông giảng thì đó là Thương quân thư, cuốn cách danh tiếng sánh ngang với Chiến quốc sách.
Người có học vấn ở Đại Đường lại không đánh giá cao Thương quân thư, cho rằng nội dung của nó quá quỷ quyệt.
Vân Sơ lại cực kỳ thích cuốn sách này, vì nó giảng giải giai cấp là gì, mâu thuẫn là gì, sức sản xuất là gì, thế nào là quan hệ sản xuất. Dưới tình huống nào thì mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt ... Đây thực sự là một cuốn sách tốt.
Luận về kiến thức tài học, Hứa Kính Tông thực sự đứng ở đỉnh kim tự tháp đương thời, chỉ là luận tới đạo đức thì ... Ài ..
Hứa Kính Tông giảng bài xong run run từ học quán đi ra, nhìn thấy bốn người Trường Tôn Xung, Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đứng bên cửa thi lễ với mình thì chỉ lạnh nhạt gật đầu đi mất.
Bộ dạng gần đất xa trời của ông ta so với vừa rồi giảng bài nói năng hùng hồn trầm bổng khác hoàn toàn. Người này là một trí giả, đáng tiếc, về nhà một cái lại xem kỹ nữ cởi chuồng cưỡi ngựa ...
Lý Hoằng được mẫu hậu nó dạy bảo tốt lắm, nhìn thấy Trường Tôn Xung chẳng tỏ ra kinh ngạc, lấy lễ vãn bối chào hỏi, có điều hỏa hầu còn kém, bộ dạng ông cụ non đâu vào đó là người ta nhìn muốn tát một phát.
Bọn họ lần nữa đi ra vườn ớt, Lý Hoằng đĩnh đạc nói:" Ta mời phụ hoàng và mẫu hậu ăn ớt, phụ hoàng từ chối, mẫu hậu cắn một miếng nói, tư vị rất đặc biệt."
"Không biết Vân huyện lệnh có cách chế biến nào khác để ớt có thể lên bàn ăn muôn nhà không?"
Vân Sơ cũng chính thức đáp:" Tất nhiên là có, song phải đợi thứ này được bách tính thích, sau đó mới sáng tạo ra được nhiều cách dùng hơn."
"Cho nên mới nói, người thực sự đưa một thứ nguyên liệu thành món ngon không phải là những nhà mỹ thực, mà là bách tính bình thường."
Trường Tôn Xung lắc đầu không tán đồng:" Gạo cần phải tinh, thịt cần phải mịn, đây là theo đuổi của sĩ đại phu, bách tính bình thường làm gì rảnh đi nghiên cứu món ăn, bọn họ chỉ muốn ăn no thôi."
Vân Sơ mỉm cười hỏi:" Con cháu nhà giàu sao biết nỗi khổ dân gian."
"À, bản quan không biết, nhưng tránh để người khác nói mình ăn không ngồi rồi nên cũng miễn cưỡng học một ít. Sao, chẳng lẽ bản quan nói không đúng à?"
"Không, Trường Tôn huynh nói đúng quá đi chứ."
Lý Hoằng thấy hai người nổ ra xung đột, cười nói:" Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đông đủ như thế, chúng ta nếm thử món ớt đi."
Thời gian qua đầu bếp của Đông cung tới Vân gia học được không ít cách làm món ớt từ Tam Phì rồi, nghe thái tử ra lệnh một cái một món ớt xanh xào thịt, ớt xào thịt bào, ớt xào cà nhanh chóng được đưa lên.
Lý Hoằng chỉ món ớt xào cà nói:" Đây là món ăn mẫu hậu ta nếm thử, mẫu hậu khen ngon, chỉ là chê quá nóng, không ăn nhiều."
Nói xong cầm đũa lên, mỗi món ăn đều ăn một miếng.
Trường Tôn Xung thấy hắn làm thế không kìm được nói:" Hoàng hậu thật có phương pháp dạy con, khí độ của thái tử đã thành rồi."
Lý Hoằng cười:" Ta chỉ thấy đối xử với người khác nên chân thành thôi."
Trường Tôn Xung cũng học Lý Hoằng ăn từng món, không phải chỉ đối phó, mỗi món hắn đều nhấp nháp kỹ.
Tuy ăn tới xuýt xoa luôn mồm, trán toát mồ hôi, phải uống nước liên tục, hắn vẫn gật gù:" Hương vị độc đáo."
Bữa cơm này chuẩn bị cho Trường Tôn Xung, ba người Vân Sơ không động đũa.
Ba người thấy Lý Hoằng ứng phó đúng mực, biết ý rời sảnh ăn ra ngoài vườn.
Đông cung vốn chẳng phải nơi phong cảnh hữu tình gì, bây giờ lại bị Lý Hoằng đào hết lên, gần như từ lối đi lại ra thì toàn là ruộng rau hết.
Một bên lầu son gác tía, một bên lại là ruộng rau xanh mướt, còn thoang thoảng mùi phân, không biết nên gọi là quái dị hay có phong cách nữa.
Ôn Nhu vừa hái ớt vừa nói:" Thái tử làm sao đấu được với Trường Tôn Xung, tên đó lợi hại lắm đấy."
Địch Nhân Kiệt khinh bỉ:" Đừng suốt ngày chuyện gì cũng nghĩ tới quyền mưu, thái tử chỉ cần tỏ ý cho hắn thấy, không để thù oán cũ trong lòng là đủ."
Ôn Nhu bĩu môi:" Ngươi nghĩ có thể tách riêng thái tử và bệ hạ à? Cuối cùng còn chẳng phải nhìn ý bệ hạ sao?"
Từ đầu tới cuối Vân Sơ không tham dự vào tranh cãi của hai tên béo gầy, bọn họ cũng không biết rốt cuộc thái tử nói gì với Trường Tôn Xung. Thế nhưng khi bốn người bê bốn cái sọt ớt rời Đông cung, sắc mặt Trường Tôn Xung khó coi lắm.
Vân Sơ đem ớt về nhà, khi đi qua đại môn nhìn thấy Cửu Phì một mình ngồi dưới cây hòe ngoài phòng gác cửa uống trà, bộ dạng thất hồn lạc phách.
Thời gian qua cứ thấy tên này quai quái.
"Có chuyện gì phải nói với ta." Vân Sơ giao sọt ớt cho Cửu Phì nói một câu:
Cửu Phì giật mình ôm sọt ớt nói:" Hầu gia cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu ạ."
Vân Sơ không nói nhiều, đi về hậu trạch.
Cho dù Vân gia được nước giếng chảy uốn quanh cả ngày, được bóng cây rậm rạp che chắn không ít cái nắng, song vẫn rất khó chịu. Con khỉ già không chịu nổi đống lông thú nữa, mặc áo lụa thùng thình ngồi dưới bức tường thấp ngăn cách với hoa viên, ở đó có một cây thạch lựu tới tháng sáu rồi vẫn nỗ lực ra hoa.
Vân Sơ kiếm chủ đề nói:" Chưa có lựu ăn."
Con khỉ già nói thẳng luôn:" Một số đệ tử của Huyền Trang muốn rời đi, gia nhập Luật tông."
"Vì sao?"
"Vì Huyền Trang trừ hai năm trước truyền thụ kinh nghĩa cho các đệ tử một lần thì sau đó vùi đầu dịch kinh sách, không để ý tới họ nó, họ sinh ra nghi ngờ với học vấn của đại sư."