Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 711 - Q3 - Chương 219: Tiền Tâm Vũ Là Ai?

Q3 - Chương 219: Tiền Tâm Vũ là ai? Q3 - Chương 219: Tiền Tâm Vũ là ai?

Từ khi Huyền Trang thỉnh kinh trở về, có rất nhiều hòa thượng quy tụ quanh ông, bọn họ hi vọng có thể theo học ông để ngộ đạo thành Phật.

Đáng tiếc, những năm qua bọn họ chẳng thấy Phật pháp của mình có gì tiến bộ, đạo lý của Pháp tướng duy thức tông rất khó hiểu, không đơn giản như các môn phái khác.

Cho nên một số hòa thượng đã tuyệt vọng cho rằng, Huyền Trang là kẻ lừa đảo, muốn rời đi tìm một pháp môn tu đạo dễ tiến bộ hơn.

Trước kia Vân Sơ nói với Con khỉ già rồi, muốn đưa Pháp tướng duy thức tông trở nên cường thịnh thì phải giảm điều kiện thành Phật xuống, càng thấp càng tốt, càng dễ càng tốt.

Kết quả bị Con khỉ già mắng tà ma ngoại đạo.

Nói tới bản lĩnh làm thần côn thì Vân Sơ có kinh nghiệm lắm, y cũng sẵn sàng dốc túi truyền thụ cho con khỉ già, cơ mà mỗi lần y mở mồm ra là bị mắng.

Đối với thứ người ta coi như thần thánh, người ngoài không thể sỉ nhục, nếu không đám cố chấp cực đoan chút sẽ coi thành kẻ thù sinh tử.

Đó chẳng phải phiền não của Vân Sơ, cho nên không nghe thì thôi, y chẳng nhiều lời.

Về tới phòng thì Ngu Tu Dung đang chuẩn bị lễ vật cho lễ giáo ma ma, Thôi nương tử chạy qua chạy lại giúp đỡ, trong phòng đầy những vật phát sáng.

Vân Na cầm đầu mấy đứa cháu ở trên giường dùng trâu châu làm bi chơi, trò này Vân Na học từ bé, làm mấy đứa cháu tròn xoe mắt nhìn cô cô dùng viên bi to bằng ngón cái lần lượt bắn hạ hết đống bi của bọn chúng.

Bọn chúng chơi rất say sưa, Vân Sơ về cũng không thèm để ý, mấy cái miệng nhỏ luôn mồm "cô cô, cô cô", như đàn chim lắm mồm, hẳn có ý đồ làm Vân Na cô cô phân tâm bắn trượt.

Vân Sơ thấy nếu chúng kêu "cạc cạc" mới có hiệu quả làm ổn, nhưng y không dại chỉ dạy chúng, nếu không trong nhà khỏi sống nữa.

Nhất là tưởng tượng cảnh Vân Na đi đầu kêu cạc cạc, dẫn theo ba đứa nhóc đi khắp nhà cạc cạc, y không nhịn được cười.

Tất nhiên Vân Sơ không vẽ đường cho hươu chạy, nhà thì nhỏ, không chịu nổi độ ồn ào đó.

Lấy một đĩnh vàng ước chừng sức nặng trong tay, Vân Sơ nói với Thôi nương tử:" Hôm nay Trường Tôn Xung và Ôn Nhu nói với ta, nhà ta mời được lễ giáo ma ma quá dễ dàng."

"Ngươi có gì để nói với ta không?"

Thôi nương tử đã vuốt thếp lụa phẳng tới không còn vết gợn nào vẫn chưa hài lòng:" Lang quân, thiếp thân cũng thấy chuyện này dễ dàng quá."

"Kể quá trình ngươi và phu nhân tới Thôi thị xem."

Ngu Tu Dung đứng thẳng lên:" Phu quân, so với việc nói chúng ta mới được, chẳng thà nói vì nữ tiên sinh này chủ động gặp bọn thiếp."

"Thiếp còn nhớ kỹ lắm, khi nữ tiên sinh nhắc tới lễ vật, ngay cả phu nhân của Thôi thị ở bên cũng tỏ ra ngạc nhiên."

"Thiếp cũng thấy có vấn đề, nhưng nữ tiên sinh đó đúng là tiên sinh đứng đầu Thôi thị."

Càng lúc càng kỳ quái, Vân Sơ hỏi: "Lai lịch thế nào?"

Thôi nương tử lắc đầu:" Không biết, chỉ biết là mười năm trước từ phương nam về, không rõ là phòng nào của Thôi thị. Nhưng chắc không phải Thanh Hà Thôi thị nếu không lão thân đã biết." Thôi nương tử khẳng định:

"Có lẽ từ Bác Lăng Thôi thị, song cũng không chắc, Thôi thị chính thống có sáu phòng, nhánh nhỏ vô số, trời nam đắt bắc đều có. Lão thân chẳng qua dựa vào khẩu âm mà đoán thôi."

"Lang quân, không cần biết nữ tiên sinh đó vì sao muốn tới nhà ta, tóm lại là chúng ta lãi rồi."

"Nếu lang quân thấy nữ tiên sinh tên Thôi Dương này ở nhà ta không tiện, không bằng an bài học đường ở Bá Thượng, lão thần cho rằng. Thôi Dương tiên sinh cũng vui vẻ làm láng giếng của Huyền Trang đại sư."

Vân Sơ không tán thành:" Làm vậy là thất lễ, nếu thành tâm mời người ta tới nhà, vậy thì không nên đề phòng, làm thế sẽ bị người ta chê cười cho."

Ngu Tu Dung gật đầu phụ họa, nàng cũng muốn học trộm một chút khi nữ tiên sinh dạy học, để bù đắp thiếu xót trước kia.

"Vậy ba ngày sau đi, đem toàn bộ nghi trượng của nhà ta ra, ta và phu nhân sẽ tới Thôi thị mời."

Ngu Tu Dung và Thôi nương tử hớn hở gật đầu, như nhặt được bảo bối gì ghê gớm lắm ấy.

Thấy ca ca xong việc đi sang giường xem mình chơi bi, Vân Na đang quỳ trên giường bắn bi kéo tay ca ca phụng phịu:" Sao lại đánh Đại Phì?"

Vân Sơ quay đầu nhìn con báo gian xảo trên nóc tủ:" Nó đang yên lành nằm đó kia mà?"

"Muội nói nha hoàn Đại Phì, nó bị đánh sáu roi, muội nhìn thấy rồi, mông nó nát bét."

Ngu Tu Dung đoạt lấy trân châu trong tay Vân Na cho vào hộp gỗ, thô bạo nói:" Ca ca muội chẳng lẽ không được trừng phạt một nha hoàn à? Bao năm qua ca ca muội trừng phạt một hạ nhân nào trong phủ không?"

"Bây giờ nếu trừng phạt thì phải có nguyên do, hỏi cái gì mà hỏi, hỏi nữa đánh cả muội."

Hai đứa song sinh thấy cô cô bị mắng thì chạy ra phía sau bênh vực, Lý Tư chạy tới ôm chân Ngu Tu Dung, mắt Vân Na đảo tròn hỏi:" Có phải vì Tiền Tâm Vũ không?"

Vân Sơ ngớ người, quay sang Ngu Tu Dung:" Tiền Tâm Vũ là ai?"

Ngu Tu Dung lẩm bẩm:" Thiếp không biết, Thôi ma ma, Tiền Tâm Vũ là ai?"

Thôi nương tử câm nín nhìn đôi phu thê này, nếu bà ta mà không biết thì thế nào cũng nghĩ họ không biết thật, đành vờ vắt óc suy nghĩ:" Không biết ạ, tiểu nương tử, Tiền Tâm Vũ là ai?"

Vân Na hồ nghi nhìn Thôi nương tử:" Chính là người thề phải xây một ngôi chùa ở trời nam, không thành công không về, ngươi quen rồi sao? Chúng ta còn bố thí cho tăng bào, hài và bát đó."

Thôi nương tử "à" một tiếng, làm ra vẻ khâm phục:" Thì ra là Tịnh Không hòa thượng, nghe Phổ Độ đại sư nói, họ không chỉ đi phương nam, còn tới phía đông, đến nước Oa truyền giáo, đúng là đáng nể."

Vân Sơ thì nheo mắt nhìn Vân Na, dùng một chiêu phản khách vi chủ:" Thì ra đó là Tiền Tâm Vũ, sao muội lại nhắc tới hắn, tại sao Đại Phì bị đánh lại liên quan tới hắn?"

"Không, không, muội nghĩ linh tinh ấy mà." Có mười Vân Na cũng không đấu lại nổi ca ca mình, vội vàng xua tay chối bỏ liên quan, chuyện nó thích Tiền Tâm Vũ rất bí mật, ca ca hỏi vậy là không biết rồi, lòng cũng yên tâm:

Nhanh tay nhóm lấy hai viên trân châu trong cái hộp gỗ tẩu tẩu chưa kịp đóng, Vân Na chạy ra khỏi phòng, ba đứa bé la hét chạy theo.

Thấy Vân Na không để Tiền Tâm Vũ trong lòng, ba người lớn cùng thở phào.

Bình Luận (0)
Comment