Nữ tử ở mảnh đất Quan Trung này không giống nữ tử ở nơi khác, chẳng biết là bị ngốc hay là bị làm sao nữa, nếu như gặp phải nam nhân vừa y, nửa đêm theo người ta tư bôn không phải là không thể.
Trong đó chuyện trứ danh nhất là Lý Tịnh và tiểu lão bà Hồng Phất Nữ.
Có điều ái tình mà không được cha mẹ chúc phúc thì cơ bản không có kết quả tốt, huyện Vạn Niên mỗi năm đều có vài vụ án như thế, cả Vân Sơ cũng không đứng ra bảo vệ nữ tử tư bôn.
Mà Vân Na dứt khoát là đứa hoang dại ương bướng nhất trong đó, nếu theo Tiền Tâm Vũ chạy mất thì dù chịu khổ tới đâu, nó cũng tuyệt đối không quay về.
Nghĩ tới muội tử từ nhỏ mình nuôi như bảo bối chỉ vì nhất thời sai lầm mà cả đời sống bi thảm, tim Vân Sơ như bị người ta đào khoét, hận không thể phái người đuổi theo băm nát tên khốn đó ra.
Đứa bé này phải có được lang quân như ý, phải sống cuộc đời mỹ hảo nhất, Vân Sơ chỉ mong như vậy thôi.
"Không biết sau này để thằng tiểu tử thối nào được lợi." Vân Sơ nghiến răng nói:
Ngu Tu Dung phì cười:" Huyền Trang đại sư nói rồi còn gì, nhân duyên của Vân Na sẽ từ phương nam về."
Vân Sơ chẳng để ý mấy lời huyền hoặc đó, song nhìn lại đám thổ dân Đại Đường liền bi thương.
Vân Na nếu ở thế giới kia, 15 tuổi là lúc nổi loạn, theo đuổi thần tượng, thích đồ mỹ phẩm, chơi game, suốt ngày không dời di động ... Tự do tự tại vui vẻ, chứ không phải ở tuổi này đã nghĩ tới cưới gả.
Ngu Tu Dung soạn xong danh sách lễ vật, cực kỳ phong phú, hơn xa yêu cầu của nữ tiên sinh.
Vân gia khá nhỏ, đứng ở nguyệt môn có thể nhìn thấy sảnh đường của hậu trạch, nha hoàn phó phụ đang xếp lễ vật vào rương, buộc lụa đỏ, tết hoa, như đi đón dâu vậy.
Vân Sơ tình cờ thấy Cửu Phì đứng ở nguyệt môn thất thần nhìn rương lớn rương nhỏ, gọi:" Muốn nhìn thì vào nhìn, nấp xa thế làm gì?"
Cửu Phì do dự một hồi, hắn xưa nay chưa từng bước chân vào hậu trạch nửa bước, vậy mà lại vào thật.
"Xem đi, nhà chúng ta sắp mời về một nữ tiên sinh rất ghê gớm, chuyên môn dạy tiểu nương tử không ai dạy nổi của nhà ta. Ngươi thấy danh sách lễ vật này có chỗ nào chưa ổn không?" Vân Sơ đưa danh sách cho Cửu Phì:
Cửu Phì xem xong không ngờ nói:" Không đáng chừng ấy tiền, hầu gia đánh giá cao quá rồi."
Vân Sơ mỉm cười:" Người ta xuất thân từ danh môn hiển quý như Thôi thị, tới nhà ta là phúc của nhà ta."
Cửu Phì xem danh sách lễ vật lẩm bẩm:" Hầu gia không cần dụ tiểu nhân, chuyện đi bước nào xem bước nấy. Dù sao tiểu nhân thấy nữ nhân đó không đáng chừng này tiền. Hầu gia có tiền như thế, không bằng đầu tư vào Khúc Giang lý."
Vân Sơ đoạt lại danh sách, đạp một phát vào mông Cửu Phì:" Quân khốn kiếp, biết gì thì nói, tránh hầu gia ngươi tốn tiền."
Cừu Phì chẳng để ý Vân Sơ nổi giận, ánh mắt bần thần nhìn Vân Na đang chơi cùng đám cháu, không ngờ có nước mắt chảy ra.
Ở Đại Đường, người ta so với nhau không phải là thực lực cá nhân, mà là nền tảng gia tộc, cho nên nói, ở thời này, mỗi người đều nghĩ cách tăng cường thực lực cho gia tộc.
Những người không có gia tộc thì hi vọng mình thành người sáng lập gia tộc mang tên mình.
Trong cuộc chiến tân binh đó, Vân Sơ đang dẫn đầu.
Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý cũng đang vô cùng nỗ lực, hiện quan chức của họ cao hơn Vân Sơ, nhưng nền tàng lại kém xa lắm.
Đôi khi phân thắng bại thực ra lại dựa vào thứ huyền hoặc, ví dụ Vân Sơ chỉ dùng vài đồng mua được Lưu Chiêu nguyên là nhi tử của Bình Nguyên quận công.
À, Lưu Chiêu chính là Cửu Phì, tên mã phu của Vân gia ấy.
Nói ra quá khứ của Cửu Phì rất bi thảm.
Cha hắn Hạ Châu đô đốc Lưu Lan thích kết giao với dị nhân, Hứa Huyền người Trường Xã biết đọc sấm văn, một hôm không biết kiếm đâu ra một tờ sấm văn, sau khi đọc xong nói với Lưu Lan: người cao tuổi trong thiên hạ đều nói Lưu tướng quân sẽ thành chủ thiên hạ.
Lưu Lan theo thái tông hoàng đế chinh chiến bao năm, nào tin vào thứ đó, chỉ cười thôi.
Nhưng năm đó Cửu Phì mới trên hai mươi, vào lúc tâm khí cao ngạo, nghe chuyện này thì hưng phấn nới với Lưu Lan: Sấm văn nói thiên tử xuất hiện ở Bắc Hải, nhà ta lại ở Bắc Hải.
Vốn chỉ là câu nói đùa giữa cha con, nhưng bị huyện úy Du Văn Chi là bằng hữu của Lưu Lan nghe thấy.
Ba tháng sau chuyện Du Văn Chi vì tham ô mà giết người bịt miệng bị phát giác, phán xử sau mùa thu chặt đầu.
Du Văn Chi vì cứu lấy mạng của mình, đem chuyện cha con Lưu Lan nói với nhau kể ra.
Lưu Lan biết chuyện thì thả nhi tức về nhà mẹ đẻ, đuổi nhi tử bỏ trốn, giải tán gia nhân, cùng thê tử treo cổ chuộc tội.
Người tra án chính là Hữu kiêu vệ đại tướng quân Khâu Hành Cung, Khâu Hành Cung vì thể hiện trung thành với hoàng đế mà moi tim Lưu Lan ra nấu ăn.
Cửu Phì dù trốn tránh thế nào cũng không xong, luôn có bằng hữu tố cáo nơi hắn ẩn thân, vì thế tiền tài, người đi theo cứ dần tiêu tán, đến khi chỉ còn một mình.
Lúc đó hắn lại mắc bệnh, tiền hết rồi, muốn trước khi chết đi thăm lão bà vừa cưới về nửa tháng thì gặp họa.
Không ngờ bị tộc nhân Thôi thị sỉ nhục, đem tố cáo, may mà lão bà của hắn phái nha hoàn báo cho, còn đưa hắn trang sức, muốn hắn chạy thật xa, đừng tin ai, kiên cường mà sống.
Cửu Phì vì thế tiếp tục con đường đào vong, quá trình đào vong khổ cực, hắn không chịu nổi, thế là lại đi tìm một vị hảo hữu cũ, đây là hảo hữu tốt nhất của hắn, hi vọng người ta niệm tình che chở, thế là lại bị bán.
Cũng may lần này hắn cẩn thận hơn, cố tình báo sai nơi ở của mình, khi nhìn thấy nha dịch tìm tới địa chỉ giả, hắn mới tin lời cảnh báo của thê tử.
Đau khổ hổ thẹn tới cùng cực, hắn nhất thời nghĩ quẩn, di mặt mày vào chảo dầu, vẩy nước vào đó cho dầu bắn lên hủy đi khuôn mặt.
Kết quả bị nghiện luôn, nghĩ tới mình nói năng linh tinh hại cha mình bị người ta moi tim, lại dí mặt mình vào chảo dầu lần nữa.
Nghĩ tới mình phụ lời dặn của thê tử, lại một lần di mặt vào chảo dầu.
Kết quả đừng nói người khác không nhận ra hắn, tới hắn còn chẳng nhận ra.
Vốn định bán hết trang sức lão bà để cho, mua lấy mảnh đất hoang bên cạnh mộ cha mẹ, xây ngôi nhà sống cho qua cuộc đời này.
Kết quả bị địa chủ và người trung gian lừa hết tiền, còn bán hắn cho đám buôn nô lệ.
Hắn mấy lần muốn chết đều bị buôn nô lệ kinh nghiệm phát hiện cứu về, mỗi lần cứu là lại đánh hắn một trận.
Khi lòng hắn như tro tàn nghe Thôi phu nhân ngày mai sẽ tới mua nô lệ về trông nhà, nên muốn đám nô lệ bọn họ lấy tinh thần tốt nhất ra cho Thôi phu nhân lựa chọn.
Nghe thấy ba chữ Thôi phu nhân, hắn lấy lại tinh thần, hi vọng được Thôi phu nhân nhìn trúng, bán thân vào Thôi thị.
Hắn đã không còn mong mỏi gì vào cuộc đời này nữa, chỉ mong bán thân vào Thôi thị, để được nhìn thấy lão bà, người duy nhất coi hắn là người, nếu thành nô lệ của lão bà, cả đời ở bên nàng, nhìn nàng sống tốt là thỏa mãn rồi.
Bởi thế hắn quỳ trong gió lạnh suốt một đêm, mong trời cao giúp hoàn thành tâm nguyện này.
Một thế gia công tử bụng đầy kinh luân, thân thủ không tệ muốn nổi bật trong đám nô lệ quá dễ.
Thôi nương tử lại là người biết nhìn hàng, vì thế chọn trúng Cửu Phì, về phần tướng mạo à, một gia nô thôi mà, xấu đẹp làm cái gì, Vân gia khi đó đâu để ý.
Thế là Cửu Phì gào khóc trong lòng, hắn thành gia phó Vân gia, căn bản chẳng liên quan gì tới Thôi thị.