Nghe câu chuyện cuộc đời đậm chất bi kịch của Cửu Phì, miếng thịt trên đũa Vân Sơ rơi lúc nào không hay, mãi sau mới thốt lên:" Trong số những người ta biết, ngươi là tên xui xẻo nhất đấy."
"Bảo sao trước kia ở nhà ngươi chỉ biết uống rượu với ngủ, may mà giao việc gì còn làm tử tế nên mới được Thôi ma ma giữ lại. Ta nhớ rồi, từ khi ta làm Khâu Thần Tích tàn phế thì ngươi bắt đầu hữu dụng."
"Thì ra ta giúp ngươi báo huyết hải thâm thù."
Cửu Phì thu lại cảm xúc, gật đầu:" Kỳ ngộ đời người thực sự thần bí khó lường, tiểu nhân không ngờ tới lại có chuyện hầu gia tìm tới Thôi thị mới lễ giáo ma ma …"
Vân Sơ nâng chén lên mời hắn, ngửa cổ uống cạn:" Tên buôn nô lệ bán ngươi đánh người, tên địa chủ và người trung gian lừa ngươi, còn cả người bằng hữu ngươi tín nhiệm nhất kẻ cuối cùng bán đứng ngươi, xử lý hết chưa?"
Cửu Phì chớp mắt mấy lần:" Hầu gia biết à?"
"Ta không biết, với tính cách con người của ngươi, tên buôn nô lệ, địa chủ, trung gian chết là cái chắc. Còn vì sao người bằng hữu tín nhiệm nhất của ngươi bán ngươi, vì lúc đó thì thời gian truy bắt gắt gao nhất quá rồi, cơ bản thêm một thời gian nữa chẳng ai đi hỏi ngươi."
"Ta là huyện lệnh, từng ký vô số văn thư hải bộ, đương nhiên biết thời gian hữu dụng của loại văn thư này bao lâu. Tên cuối cùng bán ngươi là tên khốn kiếp nhất, vì hắn không cần làm thế. Còn người đầu tiên bán ngươi thì nói thật, ngươi tìm tới người ta che trở là gây họa cho người ta, nên người ta không sai."
"Giết hết rồi." Cửu Phì gật đầu thán phục:" Hầu gia nói rất có lý."
Vân Sơ vừa cầm chén rượu lên vừa tò mò hỏi:" Nói đi, ngươi liên hệ với lão bà thế nào?"
"Không gì qua mắt được hầu gia." Cửu Phì cười gượng, dũng đũa đỗ lên cạnh cửa:
Mười năm bình hồ sương trắng trời
Tóc xanh bao năm sầu bạc trắng
Nhìn trăng đơn độc mong tri kỉ
Nguyện làm uyên ương không làm tiên
Bài này Cửu Phì hát làm người ta nghe xót xa, Vân Sơ ngơ ngác lẩm bẩm:" Sao nghe quên thế?"
Cửu Phì kể:" Một lần hầu gia cùng phu nhân ra ngoài thành dâng hương cho a gia, a nương của phu nhân. Lúc đó tâm tình phu nhân không tốt, hầu gia liền kể câu chuyện tình cảm giữa thư sinh và ma quỷ, sau đó hát bài tương tư tận xương này."
"Ồ, đến bản hầu gia làm ra còn quên mà ngươi lại nhớ." Vân Sơ mặt dày nói:" Sao, đồng cảm hả?"
Cửu Phì rót rượu uống cạn, lắc đầu:" Tiểu nhân chỉ thấy hổ thẹn, tiểu nhân chính là con ma kia, phu nhân tiểu nhân chính là thư sinh tên Ninh Thái Thần."
"Tiểu nhân đem bài thơ đó viết lên bức tranh do mình vẽ, ký tên là Ngọc Quý. Bức tranh đó giống bức tranh năm xưa tiểu nhân vẽ cho nàng vào đêm tân hôn, là cảnh nàng mặc áo tơ ngồi trước gương chải đầu."
"Tiểu nhân giao cho Đồng Bản, để hắn treo bức tranh này lên chỗ bắt nhất hiệu sách, trừ người Thôi thị tới, nếu không không bán."
"Phu nhân tiểu nhân bình sinh thích sưu tầm sách, sớm muộn nàng cũng sẽ tới hiệu sách lớn nhất Trường An của Đồng Bản, rồi thấy bức tranh đó."
"Hai tháng trước bức tranh đó được nha hoàn của phu nhân tiểu nhân mua đi, sau đó cứ năm ngày một lần nàng lại tới hiệu sách của Đồng Bản."
Vân Sơ nghe câu chuyện ái tình đẹp thê lương đó, lại nhìn khuôn mặt thê thảm của Cửu Phì, y còn chẳng chịu nổi:" Lão thần tiên cũng không khôi phục được gương mặt cho ngươi đâu."
Cửu Phì chẳng để ý:" Tiểu nhân tự xưng là ma rồi, nào còn muốn gây thêm phiền toái cho nàng. Nếu nàng tới Vân gia làm tiên sinh, đó mới là kết cục tốt nhất của nàng, tiểu nhân cũng có thể ngày ngày nhìn thấy nàng."
"Đúng là kết cục đẹp đấy." Vân Sơ vỗ tay rất không thành tâm:" Có điều ngươi cũng biết, nhà ta thường có thiếu niên anh kiệt, chí sĩ phong nhã ghé qua."
"Phu nhân ngươi chưa quá 30, ngoài xinh đẹp, trong thông tuệ, thêm vào thân phận đó, nàng tới Vân thị lại chẳng nhiều quy củ như Thôi thị, nhà ta tự do thế nào khỏi cần ta nói."
"Ta chỉ lo ..."
Cửu Phì lắc đầu:" A Dao là nữ tử tốt, nếu nàng có ý đi bước nữa, tiểu nhân cũng vui mừng. Trong số người hay tới nhà ta, trừ tên sắc quỷ Bùi Hành Kiệm, còn lại đều là lương phối của nàng."
"Thế nhưng ánh mắt A Dao rất cao, không có chuyện cúi đầu làm tiểu thiếp. Nếu hầu gia có hào kiệt độc thân nào như Ôn công tử, Địch công tử, cứ để họ thân cận với A Dao, nếu hai bên có lòng thì quá tốt."
Vân Sơ vừa uống một ngụm rượu chưa nuốt liền phun thẳng vào mặt hắn:" Ngươi thì sao?"
"Tiểu nhân không nghĩ tới mình nữa rồi." Cửu Phì lau rượu trên mặt, nói với giọng kiêu ngạo:" Từ năm Trinh Quan thứ 20, tiểu nhân bắt đầu gặp xui xẻo. Có thể đoán ra một nữ tử gặp nạn, dính líu tới án mưu phản, nhờ vào nhà mẹ đẻ che chở, làm sao sống tốt được."
"Bao năm qua, Thôi thị nhiều lần muốn gả A Dao đi, nhưng nàng tìm mọi cách từ chối. Nàng vì bảo vệ bản thân, đi từ nữ giáo tập thấp nhất thành lễ giáo ma ma hàng đầu."
"Tiểu nhân biết nàng phải nỗ lực bao nhiêu mới thoát được số phận bị Thôi đi coi thành lễ vật đem đi đổi tiền."
"Bao năm qua nàng lỗ lực như vậy, kiên cường như vậy, bằng vào cái gì không có được kết cục vinh hoa phú quý, con cháu đầy đàn."
"Nếu như có thể, tiểu nhân hi vọng toàn bộ khổ cực của nàng do tiểu nhân chịu, dù sao tiểu nhân xui xẻo thế rồi, xui xẻo thêm cũng không sao. Chỉ cần A Dao của tiểu nhân sống tốt là không uổng kiếp này."
Đột nhiên Vân Sơ chạy vèo đi mất làm Cửu Phỉ ngớ ra chẳng hiểu gì, lát sau Vân Sơ quay về dẫn theo Ngu Tu Dung, Vân Na, Thôi nương tử, y ngồi xuống bàn gắp miếng thịt lợn ném vào mồm:" Vừa rồi ngươi nói hay lắm, rất cảm động, nói tiếp đi, họ cũng muốn nghe."
Bị mấy đôi mắt hiếu kỳ nhìn tới toàn thân ngứa ngáy, Cửu Phì không tin nổi Vân Sơ lại làm như thế, hắn phải lấy hết dũng khí mới kể ra cuộc đời của mình:" Hầu gia, ngài không thể hành động bình thường một chút à?"
Nói xong đứng dậy chạy vội ra ngoài, chẳng biết muốn trốn vào một góc khóc hay là vì tránh không nhịn được mà đấm Vân Sơ.
Vân Sơ cười ha hả nhìn theo hắn, Ngu Tu Dung che miệng tủm tỉm cười, Thôi nương tử cười thương hại, hầu gia ấy à, chỉ người sống gần mới hiểu, một lời khó nói hết.
Còn về phần Vân Na thì gắp thịt đầu lợn ăn, bị Ngu Tu Dung phát hiện đánh rơi, cứ thấy đồ ăn là cho vào mồm, thói xấu mãi không sửa.