Ngu Tu Dung nghe trượng phu thuật lại chuyện tình cảm bi kịch giữa Cửu Phì và A Dao chấm nước mắt tới mấy lần, ôm cái bụng to như quả bóng nói:" Người trên đời này nhiều lắm, nhưng dùng được chẳng có mấy, có thể yên tâm mà dùng thì thì vạn người khó kiếm được một."
"Giờ nhà ta sắp có một người có thể yên tâm mà dùng rồi, vẻn vẹn ba nghìn lượng vàng, thực sự là quá lãi rồi."
"Phu quân, sáng mai chúng ta tới phủ Thôi Can, bất kể thế nào cũng phải đưa A Dao về, có người này Vân gia ta không lo xuất hiện bại gia tử."
Thôi nương tử nước mắt chưa khô phụ họa:" Đúng thế đấy ạ, khi đó để A Dao nương tử làm đại quản sự nội trạch thay thiếp thân."
Ngu Tu Dung quay sang:" Nói xem, Thôi thị còn thứ gì tốt nữa, dù bây giờ chúng ta không lấy được cũng có thể thong thả tính kế."
Thôi nương tử ngẫm nghĩ:" Tú nương, còn có đỉnh cấp tú nương nữa, loại tú nương có thể làm long bào, phượng phục cho hoàng đế, hoàng hậu. Có điều đó là vốn giữ nhà của Thôi thị, khó lấy lắm."
"Ngoài ta bọn họ làm bút mực thượng phẩm, lợi hại nhất là có thể dùng tơ từ lá sen rút ra làm y phục, y phục mang theo hương thơm tự nhiên của lá sen, chính là mùi thanh nhã mà đại hộ hay nói."
"Người khác dù có lấy ra tơ lụa thượng phẩm cũng không so được với một bộ y sam làm bằng tơ sen, thứ này mặc trên người tài từ Thôi thị chính là vốn liếng họ ngạo thị thiên hạ."
Ngu Tu Dung càng nghe càng sáng mắt:" Thong thả thôi, hiện giờ là lúc họ xui xẻo, thứ gì mang về nhà được thì mang."
Sở dĩ nàng nói thế vì trượng phu kể, Lý Nghĩa Phù và Hứa Kính Tông soạn lại ( Thị tộc chí). Lần trước thái tông hoàng đế đẩy Thôi thị xuống tứ đẳng, lần này nói không chừng xuống ngũ đẳng, lục đẳng.
Vân Na lắc tay Vân Sơ, chỉ lên trán:" Ca ca, muội muốn một bộ áo lụa tơ sen, huynh xem đi, y phục như thế rất xứng với hoa văn của muội."
Vân Sơ chiều chuộng nhìn mấy nữ thổ phỉ trong nhà, tâm tình rất tốt, gia đình phải thế này mới đi xa được, đạt tới công hầu đời đời, con cháu hưng vượng.
Ngày hôm say khi trời tờ mờ sáng Vân gia đã náo nhiệt rồi, ồn ào tới mức làm Đại Phì vừa mới đi săn về định chợp mắt phải giật mình, kêu vài tiếng bất mãn rồi rời nhà, kiếm chỗ yên tĩnh để ngủ.
Vân Sơ mặc vào lễ phục của hầu gia, Ngu Tu Dung cắm trang sức lên đầu như đài triển lảm. Nghi trượng của hầu gia đã chuẩn bị xong, hai phu thê dẫn Thôi nương tử, Cửu Phì dẫn hết nha hoàn, phó dịch trong nhà, bao gồm cả đội ngũ trù nương to béo như núi cũng đi, hùng hùng hổ hố giết tới phường Thiện Hòa.
Trong cái thành Trường An này, các vị hầu gia rất ít khi dùng tới nghi trượng của mình ra ngoài làm việc, chủ yếu vì ở cái nơi bách tính thấy quen nghi trượng hoàng hậu, hoàng đế, thái tử, thân vương, công chúa, công tước ... Đem nghi trượng hầu gia ra khoe là vô cùng mất mặt.
Vân Sơ chẳng thèm quan tâm, đối diện với loại gia tộc như cự thú ngàn năm, làm ra vẻ văn nhã trước mặt người ta không khác gì trò cười, chẳng bằng trực tiếp chơi món mặn, lấy đại tục đối phó với đại nhã của Thôi thị.
Khí thế thật hùng hổ, nhưng chẳng được cái tích sự gì.
Vừa lên Chu Tước đại nhai, đen thế nào lại gặp phải xa giá của công tước, những hai cái đi trước chậm rì rì, không biết có phải cố tình không? Chưa hết bên trái có cái xa giá quận vương đi theo xem náo nhiệt, còn về phần xa giá công chúa bên phải, giương hai cánh lớn lên, rõ ràng muốn chọc tức Vân gia.
Vân Sơ cảm thấy đám người trước sau trái phải mình nhất định cố ý, muốn xem trò cười.
Con bà nó, công tước, quận vương, công chúa mà ghê gớm à? Biết đây là địa bàn của ai không?
Vân Sơ ngoắc tay gọi Cửu Phì tới bảo hắn lập tức đi tìm Trương Giáp. Thế là chẳng mấy chóc trước xa giá của đám công tước xuất hiện đội xe trâu chở phân, trước mặt xa giá công chúa xuất hiện đội ngũ vận chuyển rác. Còn về phần quận vương, một đám người chặn kín lối đi, dựng tấm biển lớn "sửa đường."
Xe phân là chuyên môn chở tới trạm phân để xe phân nằm sát vách phủ Ngự sử Thường Thục, xe rác cũng là để đem tới phụ cận Ngự sử Thường Thục để chôn lấp.
Chỉ trong hai ngày thôi, xung quanh phủ Thường Thục cũng ở phường Thiện Hòa đã đảo bốn cái hố sâu tới sáu thước, giờ vẫn đang đào, sẽ đào tới khi ra nước mới thôi.
Hai xa giá công tước bị xe phân hun cho nôn ọe liên hồi, cuống cuồng tìm lối rẽ chạy vào. Đội xe của quận vương bị chặn ở giữa đường, nhìn mấy tên dở hơi đào mặt đường lên rồi lấp đi, lại đào lên, lặp đi lặp lại lãng phí thời gian. Còn về xa giá công chúa thì quay đầu bỏ chạy từ đời nào rồi.
Kẻ chắn đường không còn, bất kể là xe phân hay xe rác đều biến sạch một cách thần kỳ.
Thế là đội nghi trượng của Vân Sơ đi nghênh ngang ở chính giữa Chu Tước đại nhai.
Lúc này trên đường vẫn còn xe ngựa của huân quý qua lại không dứt, nhưng không ai dám ngăn đường nghi trượng của Vân gia nữa. Tới ngay cả xa giá của Lý Tích cũng phải dừng ở ngã rẽ, đợi nghi trượng của Vân gia đi qua mới ra.
Huân quý ra ngoài không mang theo nghi trượng, gặp huân quý mang nghi trượng phải nhường đường, đó là quy tắc ngầm của huân quý, dù là người có tước vị cao hơn cũng phải nể mặt.
Vì phàm là huân quý dùng tới nghi trượng, ắt có việc trọng đại đang làm, nhường người ta một chút là nên.
Khi xa giá của Vân Sơ đi vào phường Thiện Hòa thì lý trưởng, phường chính đã cung kính đợi huyện tôn ở cổng phường rồi.
Mà đường xá trong phường đã được quét dọn sạch bong, thậm chí vấy nước để bớt bụi.
Thôi thị quả nhiên rất kiêu ngạo, Vân Sơ đường đường là một hầu tước, còn là quan đứng đầu trong huyện họ sống, đích thân tới bái phỏng một vị hoàng môn thị lang, gửi bái thiếp trước ba ngày vậy mà không phái bất kỳ con cháu nào ra đón.
Vân Sơ hôm nay không định tính toán với Thôi thị, chỉ cần đón được A Dao về nhà là thành công.
Sau đó các ngươi thong thả đợi đám nữ thổ phỉ nhà lão tử xử trí.
Đại môn của Thôi thị là nhà thứ ba trên con đường chính của phường Hòa Thiện, khi Vân Sơ đi qua phủ Cao Sĩ Liêm ở nhà thứ hai, không ngờ thấy Trường Tôn Xung đứng dưới mái hiên hóng gió.
Tên này khóe mắt tuy đã có nếp nhăn, tóc mai cũng chấm bạc, nhưng dưới mái hiên gió thổi lồng lộng, mép áo phần phật, có vài phần tiên nhân.
"Đừng làm hỏng chuyện của ta." Vân Sơ hướng về phía hắn hô:
Trường Tôn Xung phe phẩy quạt:" Ta tới xem náo nhiệt, chẳng liên quan."