Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 715 - Q3 - Chương 223: Thì Ra Lão Tử Làm Chẳng Tốt. (1)

Q3 - Chương 223: Thì ra lão tử làm chẳng tốt. (1) Q3 - Chương 223: Thì ra lão tử làm chẳng tốt. (1)

Chuyện Vân gia muốn mời lễ giáo ma ma của Thôi thị được Ngu Tu Dung cố tình lan truyền khắp Trường An rồi, chẳng ai không biết.

Trọng điểm trong tuyên truyền này là số lễ vật họ đưa ra.

Lễ vật đặt trên xe ngựa không có mui che, hòm không đóng nắp ai ai cũng nhìn thấy.

Bây giờ nghi trượng của Vân gia đã tới trước đại môn của Thôi thị, nhưng đại môn đóng chặt, một nô phó hỗ trợ cũng không có. Điều này chứng tỏ đã xảy ra vấn đề rồi, còn là vấn đề lớn.

Trường Tôn Xung đi hết mái hiên nhà Cao Sĩ Liêm, như đã lường trước được chuyện gì xảy ra, cười với Vân Sơ:" Đã giao hẹn với Thôi thị chưa?"

Vân Sơ gãi đầu:" Nói rồi mà."

"Thế nói với ai?"

"Lễ giáo ma ma Thôi Dao."

Trường Tôn Xung vi vu trong gió, thiếu chút nữa đánh rơi cả quạt, vịn vào lan can mới đứng vững, cẩn thận hỏi lại:" Ý ngươi nói là, ngươi mới giao hẹn với lễ giáo ma ma, chưa nói chuyện với gia chủ Thôi thị."

"Theo ta biết Thôi Dao tiên sinh không phải nô phó, tự có quyền đi ở chứ?"

Trường Tôn Xung day trán, mấp máy môi mấy lần không thể nói y sai:" Ngươi không nên làm thế chứ, dù sao cũng không hay."

Vân Sơ chỉ xe lễ vật:" Nên ta đem cho Thôi thị ít bồi thường đây."

Cái này cũng có lý nốt, cái mặt hiển nhiên của Vân Sơ làm Trường Tôn Xung thấy khó nói chuyện:" Làm thế mà được à?"

"Thì theo Thị tộc chí triều đình công bố năm nay, Vân gia là gia tộc tam đẳng đúng không?"

"Đúng rồi, sau khi ngươi được quân công phong quan nội hầu thì đúng là gia tộc tam đăng. Có điều ngươi nghĩ tên đó viết Thôi thị tứ đẳng tức là tứ đẳng à?"

Trường Tôn Xung tới cạn lời, vái một cái:" Thôi, Vân hầu muốn làm gì thì làm đi, ta xem là được."

Trước kia văn võ trên triều hay thì thầm sau lưng Vân Sơ là Nhị Bách Ngũ, hắn cười nhạt, người ta có Nhị Bách Ngũ cũng là Nhị Bách Ngũ với hoàng đế, các ngươi xứng à?

Hôm nay hắn mới được tận mắt cảm thụ cái gì gọi là phong thái Nhị Bách Ngũ.

Ai lại làm như thế chứ? Xem ra Thôi thị phiền rồi, nếu thái độ tử tế thì may ra qua kiếp nạn này, nếu không e gặp chuyện chẳng lành ...

Vân Sơ giao bái thiếp đã chuẩn bị trước giao cho Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa lập tức đi tới trước đại môn sơn đen kịt của Thôi thị, gõ vòng cửa. Chiếc vòng bằng đồng va chạm vào gỗ mun, phát ra âm thanh dễ nghe, truyền đi rất xa.

Chỉ riêng cánh cửa thôi đã cho thấy Thôi thị không tầm thường.

Tiếp ngay đó cửa nhỏ bên cửa chính mở ra, một người trung niên thân hình trung bình, ngũ quan trong sáng, tóc tai cùng ba chòm râu dưới cầm đều được chỉnh sửa chỉnh tề, mặc áo nhẹ màu đen, râu dài bay bay, ngẩng đầu nhìn Vân Sơ vẫn cưỡi trên con ngựa thần tuấn, chắp tay hỏi:" Vân hầu tới có chuyện gì?"

Người đi ra chính là Thôi Chấn, đệ đệ của Thôi Can, Vân Sơ liền xuống đáp lễ:" Dựa theo ước hẹn mỗ tới đón nữ tiên sinh của Vân gia."

"Vì sao lão phu không biết gì?"

"Toàn là chuyện giữa đám phụ nhân bàn tính với nhau ấy mà, nam tử chúng ta không biết là bình thường."

Ngu Tu Dung mặc lễ phục trang trọng được Thôi nương tử dìu xuống xe, đi tới thi lễ với Thôi Chấn:" Nửa tháng trước trong hậu trạch Thôi thị, tiểu phụ nhân cùng Thôi Dao tiên sinh trò chuyện vui vẻ, đã xác định việc này. Khi đó Thôi phu nhân cũng có mặt, không ngăn cản còn xác định chuyện lễ bái sư. Mong tiên sinh bẩm với gia chủ, mở đại môn nghênh tiếp. Phu quân ta nói gì cũng là hầu tước, bị Thôi thị chặn ở ngoài thế này không đúng lễ số."

Thôi Chấn nheo mắt nói:" Nếu phu nhân nhà ta nhớ không nhầm thì khi đó nói, dù 2000 lượng vàng cũng chớ mong đón Thôi Dao tiên sinh đi."

Ngu Tu Dung tay ôm bụng lớn, cười rất thiện chí:" Vì thế phu quân nhà ta chuẩn bị 3000 lượng vàng."

Trường Tôn Xung gập quạt lại, hắn cơ bản hiểu được chuyện rồi, vỗ tay cười to:" Đây là câu nói có lý nhất trên đời mà mỗ từng nghe, 2000 lượng vàng không mới được, vậy 3000 lượng tất nhiên có thể."

Thôi Chấn quay sang Trường Tôn Xung không coi thế gia công tử ra gì, khẽ lắc đầu rất bề trên:" Không thể nói thế được."

Ngu Tu Dung che miệng cười khanh khách:" Thiếp thân chẳng qua là phụ nhân vô tri, khi ấy nghe Thôi phu nhân nói thì hớn hở về báo cho phu quân chuẩn bị lễ vật. 3000 lượng vàng này là Vân gia vét hết gia sản mới có đấy."

Thôi Chấn không muốn dây dưa với phụ nhân đáo để này, quay sang chính chủ:" Vân hầu muốn cưỡng ép đấy à?"

Vân Sơ mặt thật như đếm:" Năm ngoài Thôi Can gia chủ mới mất, Thôi thị tới nay chưa chọn ra gia chủ mới, vậy lời Thôi phu nhân là quyết định. Thôi huynh nếu như muốn định đoạt chuyện này thì đợi sau khi làm gia chủ Thôi thị hẵng hay."

Thôi Chấn tiến tới một bước nhìn chằm chằm vào mắt Vân Sơ:" Vân hầu khinh Thôi thị ta không có ai không?"

Vân Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt ông ta:" Thôi thị ở Thanh Hà đã có ruộng đất nhiều tới không đếm xuể, vì sao còn nhăm nhe ruộng Vĩnh Nghiệp của bách tính huyện Vạn Niên ta?"

Thôi Chấn mặt lạnh tanh đáp:" Bản lĩnh vu oan giá họa của Vân hầu còn phải tu luyện nhiều lắm. Thôi thị chỉ có một điền trang ở huyện Vạn Niên, ruộng không quá trăm mẫu, dùng để trồng rau trong nhà. Nếu thế mà cũng gọi là xâm chiếm ruộng dân thì Thôi mỗ không còn lời gì để nói nữa."

"À, ta thuận miệng nói thôi ấy mà, mời Thôi huynh mở đại môn để mỗ vào. Nếu không chút nghi trượng này của Vân gia không tản ra được."

"Thôi thị là Hoa tộc ngàn năm, chưa ai có thể uy hiếp mở cửa."

Vân Sơ thở dài:" Đừng nói hay ho thế, lừa bách tính không hiểu chuyện thôi, đại môn nhà các vị bị Tào Tháo dẫn giáp sĩ xông vào, Tư Mã Ý dẫn giáp sĩ vào rồi. Nghe nói tên hoàng đế cuồng sát của Hậu Triệu là Thạch Hổ khi vào nhà ngươi còn làm xằng một phen. Vì thế đừng nói chắc thế, mở cửa ra đi, ta đón Thôi Dao tiên sinh đi, để lại lễ vật, vậy chẳng phải tốt à?"

Giáo dưỡng Thôi thị không tầm thường, liên tục bị Vân Sơ khiêu khích, Thôi Chấn càng bình tĩnh:" Nghe nói Vân hầu có bản lĩnh phá thành, sao không thử đại môn nhà ta có kiên cố không?"

Vân Sơ nghe vậy thì cười với Trường Tôn Xung đứng xem náo nhiệt:" Trường Tôn huynh nghe rồi đấy nhé, là Thôi thị mời ta phá cửa."

Trường Tôn Xung không cười nữa, gật đầu:" Mỗ nghe rất rõ."

Vân gia kéo theo đội ngũ rầm rộ như thế, tất nhiên xung quanh có nhiều người vây xem, nhìn cách ăn mặc có thể nhận ra là quản gia các nhà quyền quý.

Vân Sơ lại chắp tay một lượt:" Mọi người nghe rõ cả chứ?"

Người xem náo nhiệt chỉ mong chuyện không đủ lớn, hô to:" Vân hầu cứ thoải mái hành sự, bọn tiểu nhân nghe rõ lắm."

Thôi Chấn vẫn chắp tay sau lưng, môi giữ nụ cười nhạt, không sợ gì cả.

Bình Luận (0)
Comment