Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 716 - Chương 224: Thì Ra Lão Tử Làm Chẳng Tốt. (2)

Chương 224: Thì ra lão tử làm chẳng tốt. (2) Chương 224: Thì ra lão tử làm chẳng tốt. (2)

Những lời của Vân Sơ làm bốn phía náo nhiệt hẳn lên, hò reo cổ vũ chỉ sợ Vân Sơ không dám làm.

Vân Sơ đối diện với Thôi Chấn, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe thấy nói:" Khúc Giang lý có một người tên là Đỗ Sùng Minh, hắn vốn chỉ là một thương nhân không đáng chú ý. Khi mỗ gia khai phát Khúc Giang, người này chẳng có tí tiếng tăm nào, mấy năm trôi qua, bằng vào sự tinh minh của mình, hắn thành người giàu nhất Khúc Giang lý."

"Ta nuôi gà, vịt, cá ở Khúc Giang lý, đào hố làm thành, lập chợ người Hồ, định ra quy củ mua bán thành thật, ấy là để bách tính trở nên giàu có."

"Vừa rồi khi bản quan xem lại thành tích Khúc Giang lý đạt được mấy năm qua mới giật mình phát hiện bách tính đúng là kiếm được một ít, nhưng kiếm được nhiều nhất lại là tên Đỗ Sùng Minh đó lặng lẽ vơ hết."

Trong mắt Thôi Chấn ánh lên sự chế giễu:" Thế hắn có phạm pháp không?"

Vân Sơ nghiêm mặt đáp:" Đang tra đây, nhưng bất kể thế nào cũng phải có."

"Vân hầu, đây là cơn giận trong sự bất lực đấy." Thôi Chấn nói với giọng điệu bề trên, không để lộ ra điều gì:

"Chỗ bất lực của bản quan đâu chỉ có thế, còn ở Tào Tuệ của Quang Minh lý, Triệu Đĩnh của Mã Tiền Pha, Khúc Thiên Minh của Tân Phong, thậm chí Phùng Chính của Đông Minh lý .... Khi bách tính trồng bông năm nay đột nhiên đòi tiền, khi đó ta còn nghĩ, bản quan nhiều năm gây dựng huyện Vạn Niên, nhà nhà giàu lên trông thấy, ba mươi đồng với bách tính là gì đâu chứ?"

"Thế nhưng vì ba mươi đồng trợ cấp này, bách tính quên đi công sức bao năm của ta, chĩa mũi giáo vào ta, coi ta như kẻ bóc lộ mồ hôi nước mắt của họ."

"Mỗ gia giận lắm, một dạo cho rằng chuyện này do lòng tham không đáy của bách tính mà ra, coi bọn họ là những kẻ vô ơn, muốn bỏ mặc họ sống chết. Sau tĩnh tâm lại, nhờ cao nhân tới điều tra, bấy giờ mới phát hiện, lão tử vất vả gây dựng huyện Vạn Niên bao năm, nhưng bách tính không được mấy. Phần lớn lợi ích rơi vào đám hào cường mới Đỗ Sùng Minh, Tào Tuệ, Triệu Đĩnh, Khúc Thiên Minh, Phùng Chính rồi."

"Bách tính cần 30 đồng là vì bọn họ thực sự thiếu 30 đồng đó."

"Bách tính cùng khổ thế nào, ngươi cũng biết, tháng hai bán tơ mới dệt, tháng năm bán thóc mới có. Tuy chữa được vết thương trước mắt, nhưng lại khoét mất thịt trong lòng. Vì chữa bệnh cho cha mẹ, vì miếng ăn cho con cái, chút ân đức của Vân mỗ làm cho huyện Vạn Niên chẳng đáng là gì." Vân Sơ cứ nghĩ mình đã làm rất tốt rồi, không ngờ chỉ vỗ béo cho một số kẻ, âm thanh từ kẽ răng phát ra:

Thôi Chấn cười nhạt:" Người ta giàu có thì liên quan gì tới Thôi thị."

Vân Sơ cười vang nhưng đôi mắt đỏ ngầu:" Cho nên Vân mỗ mới cuồng nộ trong bất lực, người đâu, công thành cho lão tử."

Lệnh vừa hạ xuống, đám nô phó Vân thị ăn mặc chỉnh tề tức thì cởi áo trên người, lật một chiếc xe ngựa ra, hai chiếc chùy công thành dài sáu thước, đường kính hai thước, đầu bọc sắn được tám tráng hán chia thành hai tổ nhấc lên.

Đám tráng hàng vừa hô vang, bước chân chỉnh tề tiến lên.

Từ trong cửa nhỏ của Thôi thị tức thì ào ào kéo ra một đám nô phó áo xanh, tay cầm thước sắt, xích sắt, đao búa, chắn trước đại môn Thôi thị.

Hơn trăm tráng hán Vân Sơ dẫn theo rút gậy dưới gầm xe ào ào xông lên hàng đầu, mấy chục phó phụ to béo thì bảo vệ đám nữ quyến.

Người đứng xem không ngờ xảy ra chuyện này, cuống cuồng bỏ chạy, dép guốc rơi vương vãi trên mặt đất như có bão quét qua.

Nhưng họ chạy không xa, đứng lại xem náo nhiệt bất chấp nguy hiểm.

Rắc rắc.

Vân Sơ nghẹo đầu rút cây gậy bóng chày lâu chưa dùng ra:" Để lão tử chơi với bọn ác nô này một phen."

Hây!

Tức thì hơn trăm tráng hán hét vang, đứng so le thành hai hàng, cầm ngang gậy, sẵn sàng chiến đấu.

Thôi Chấn nhìn cảnh này lòng run, hắn là con cháu thế gia sống trong nhung lụa, bình thường kiêu ngạo coi khinh hết thảy, tựa hồ Thái Sơn sập xuống chẳng đổi sắc, lúc này đối diện với sát khí đám phủ binh từng tắm máu sa trường sao chịu nổi, hét to:" Vân hầu chậm đã, Thôi thị đồng ý nhận lễ để Thôi Dao tiên sinh tới Vân thị."

Vân Sơ vốn như con sư tử sẵn sàng lao vào môi liền dừng lại:" Thật chứ?"

Thôi Chấn cắn răng nói:" Thật."

Vân Sơ gài gậy bóng chày lên ngựa mận chín, cười ha hả với Trường Tôn Xung:" Trường Tôn huynh xem đi, ta lừa huynh không Thôi thị đồng ý rồi."

Trường Tôn Xung lưng áo ướt mồ hôi, nếu Vân gia tấn công vào thế tộc ngàn năm sẽ là dấu hiệu cực xấu, hắn chắp tay:" Chúc mừng Vân hầu."

Có câu người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề thấu mánh khóe.

Cho nên muốn xem náo nhiệt phải có đầu óc, tất nhiên nếu chuyện chả liên quan tới mình thì chả cần xem cho vui, xem cho tâm tình thoải mái.

Những người đó chỉ thấy một Vân Sơ ngang ngược, man di, thô bạo, một tên Nhị Bách Ngũ máu nóng.

Còn người tinh ý hơn phải biết, dù Kim ngô vệ nhiệm vụ bảo vệ an ninh kinh thành không tới thì người của Đại lý tự mang trên người chức trách tra gian diệt tà cũng phải phái người tới chứ.

Đương nhiên đô úy duy trì trật tự huyện Vạn Niên càng không tới, cái này thì mọi người hiểu, dù sao người gây chuyện là huyện tôn nhà họ mà, họ không tiện tới.

Trường Tôn Xung không thể hiện sự phong lưu tiêu sái của mình nữa, mà kiếm cái ghế ngồi xuống, giờ tiếp tục xem diễn biến, sắc mặt nghiêm trọng hơn nhiều.

Chuyện này từ khi bàn tán ở Trường An là hắn đã hoài nghi rồi, bây giờ hắn khẳng định, mục đích của Vân Sơ không phải vì một lễ giáo ma ma.

Vì một lễ giáo ma ma mà đối đầu với hào môn hiển hách của Đại Đường, làm gì có chuyện đó, vì sau chuyện này Vân gia và Thôi thị đã trở thành tử địch.

Bất kể lễ giáo ma ma kia đáng giá thế nào cũng dứt khoát không cần làm thế.

Hắn không nghe thấy cuộc nói chuyện khi Vân Sơ với Thôi Chấn tới gần nhau, nhưng hắn khẳng định, đó mới là yếu điểm.

Sau khi phái một tâm phúc tới gần nghe lén, Trường Tôn Xung liền nhìn thấy một nữ tử cao ráo, gương mặt đoan trang trầm tĩnh, chiếc mũi dọc dừa nằm ngay ngắn, thong thả từ Thôi thị đi ra, sau lưng nàng còn có một đội ngũ.

Ngu Tu Dung bấy giờ mới tươi cười đi lên đón.

Vân Sơ nhìn Thôi Dao một cái rồi quay đầu nhìn Cửu Phì, không biết Cửu Phì trước khi "rán" mặt thế nào, song khẳng định không xứng với Thôi Dao.

Ngu Tu Dung vào thời này đã tính là cao rồi, nàng phải gần một mét bảy, nhưng Thôi Dao còn cao hơn nửa cái đầu, thêm vào hai đều dùng bùi tóc cao, trông như người trong tranh vậy. Đương nhiên, nếu như bụng Ngu Tu Dung không to thế kia cản trở nàng thành tiên thì cả hai đều xứng gọi là tiên tử.

Vân Sơ bắt đầu nói ra những câu mất lòng người:" Lão bà vừa xinh đẹp lại thông minh, vì sao ngươi phạm phải sai lầm vớ vẩn như vậy."

Cửu Phì mặt cùi gằm lẩm bẩm:" Tiểu nhân về rán cái mặt này vài lần nữa."

Bình Luận (0)
Comment