Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 717 - Q3 - Chương 225: Cuồng Nộ Trong Bất Lực.

Q3 - Chương 225: Cuồng nộ trong bất lực. Q3 - Chương 225: Cuồng nộ trong bất lực.

Hàn huyên vài câu Ngu Tu Dung thân thiết dẫn Thôi Dao tới trước mặt Vân Sơ, Thôi Dao hơi nhún mình thi lễ:" Bái kiến Vân hầu."

Vân Sơ lần này mới nhìn A Dao ở khoảng cách gần, bất kể ăn vận trang sức đều rất thanh nhã dễ nhìn, mang lại một ấn tượng cẩn trọng trang nghiêm, nhưng đôi mắt linh động kia lại có một sức quyến rũ mê người, chắp tay:" Vân mỗ lĩnh giáo sự quả quyết và kiến thức của Thôi tiên sinh rồi."

"Nếu ngay chút chuyện này mà Vân hầu còn không làm được, thiếp thân nương tựa Vân gia chẳng phải hại Vân gia à?"

Thôi Dao chỉ đội ngũ sau lưng:" Bọn họ đều là người của thiếp thân, lấy cớ tiễn chân mới có thể ra khỏi đại môn Vân thị. Vân hầu thu nhận cả họ đi."

"Chớ mơ!" Thôi Chấn đứng ở bên quát lên, có thể thấy ông ta đã tới giới hạn nhẫn nại rồi, không còn giữ chút khí độ nho nhã nào nữa, mặt mày vặn vẹo co giật liên hồi:

Vân Sơ vẫn tươi cười:" Chuyện nhỏ ấy mà."

Thế là mấy chục tráng hán xông tới, vây lấy đội ngũ của Thôi Dao cùng đám nô phó của Thôi thị xô đẩy lẫn nhau, nhưng chưa có lệnh, nên chưa bên nào thực sự xuống tay độc ác.

Ngu Tu Dung ghé tai Vân Sơ nói:" Muội tử của chàng còn muốn một bộ y phục làm bằng lụa tơ sen."

Thôi Dao thính tai nghe thấy, nói ngay:" Người kéo tơ sen giỏi nhất Thôi thị là phu phụ Bình Thị, tiểu nữ trong nhà Bình Thị, tài nghệ sắp thành, tốt nhất là đòi cả."

Vân Sơ quay sang Thôi Chấn thi lễ:" Làm phiền Thôi huynh."

Thôi Chân nghiến răng:" Chớ hòng, khinh người thái quá."

Vân Sơ liền bảo phó nhân bên cạnh:" Nói với Trương Giáp ra tay đi, không bỏ qua cho kẻ nào, một đồng xu cũng không được bỏ xót."

Thôi Chấn thở như trâu đực, ngửa mặt lên trời đấm ngực mấy cái, giờ ông ta biết thế nào là cuồng nộ trong bất lực, nói với phó nhân:" Đưa cả nhà Bình Thị tới, từ hôm nay trở đi, họ là gia phó Vân gia."

Không lâu sau một đôi phu thế tuổi trên ba mươi mặc áo vải gai, dẫn theo tiểu cô nương tuổi chừng Vân Na, bị người ta xô đẩy đuổi khỏi Thôi thị.

"Hồng Ngọc lại đây."

Cả nhà ba người đang bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì thì nghe thấy tiếng gọi của Thôi Dao, tức thì như chim con thấy tổ, tiểu cô nương miệng mếu máo muốn khóc."

Thôi Dao nói với Vân Sơ:" Vậy là tích góp bao năm của họ không còn, Vân hầu phải bồi thường đấy."

Ngu Tu Dung tủm tỉm cười:" Tất nhiên rồi, nếu người làm y phục, làm bút lông, làm mực đều tới, Vân gia cũng bồi thường toàn bộ."

Thôi Chấn rống lên với Vân Sơ:" Vân Sơ, ngươi hoành hành như vậy có nghĩ tới hậu quả chưa?"

"Thôi huynh, ta mới là người nên hỏi câu này chứ, Vân mỗ đến theo lễ, bái thiếp đưa tới tận nơi, Thôi huynh lại làm cao khinh người, có nghĩ tới hậu quả này không?" Ông ta càng giận thì Vân Sơ càng bình tĩnh:" Phải rồi, sao không thấy người khác của Thôi gia nhỉ? Chuyện ầm ĩ thế này, trong nhà phải một lòng đối ngoại chứ?"

Thôi nương tử sau lưng Ngu Tu Dung đi ra, tuy thấp hơn Thôi Dao, bề ngang to gấp đôi bù lại:" Hầu gia có điều chưa biết, sau khi gia chủ Thôi Can bị bệnh đột ngột qua đời không chỉ định gia chủ tiếp theo. Thôi Chấn lão gia tới giờ chưa báo tử cho các phòng khác, không biết là có tính toán gì, nhưng những người khác trong nhà chắc là bị ông ấy cấm túc hết rồi."

Thôi Chấn nhìn Thôi nương tử, nhận ra được vài đường nét quen thuộc:" Ngươi là người phòng nào của Thôi thị?"

Thôi nương tử thi lễ:" Gia phụ Thôi Triều Lễ, gia huynh Thôi Hoan, đều chết tháng chín năm Trinh Quán thứ mười một."

"Thì ra là hậu nhân thứ phản nghịch."

Thôi Dao xấu hổ thi lễ với Vân Sơ:" Thôi thị không còn nhân tài, làm Vân hầu che cười rồi."

"Không sao." Vân Sơ mỉm cười tóm lấy áo ngực Thôi Chấn, hai tay siết lại nhấc bổng ông ta lên, mặc ông tay quẫy đạp trên không, lạnh lùng nói:" Đưa hết người lão tử muốn ra đây, nếu không lão tử xô đổ đại môn, lật tung cái ổ tội phạm này."

Thôi Chấn tuy giận tới gân xanh nổi chằng chịt, nhưng ông ta không sợ nữa, vì ông ta tiếp tục thoái nhường thì cũng hết chỗ đứng trong tộc.

Dù sao Vân Sơ cũng chẳng thể giết mình, chỉ cần qua được ngày hôm nay thôi, ông ta có trăm cách dày vò Vân Sơ sống không bằng chết.

"Hiểu rồi, không sợ chết hả?" Vân Sơ xoay ngang người Thôi Chấn làm tư thế muốn ném vào đại môn Thôi thị:

Thôi Chấn tuy khẳng định Vân Sơ không dám giết mình, nhưng vẫn còn một thành không chắc, huống hồ bị y ném một cái, không chết e cũng tàn phế, cuống lên la hét:" Được, cho ngươi hết."

Trường Tôn Xung nghe thấy Thôi Chấn xuống nước thì thở dài, Thôi thị ở Trường An đứng nói tứ đẳng, giờ ai coi họ là thế tộc, mà thành dê béo dễ xẻo rồi.

Đừng thấy Vân Sơ hùng hổ, vô lễ, hung bạo nhưng nhìn đám người y dẫn theo đi, tất cả dùng gậy gỗ, bản thân y cũng vậy. Thôi thị chưa chết một ai, đến bị thương còn chẳng có.

Dễ dàng đoán ra, chuyện hôm nay Vân Sơ làm được cho phép, giới hạn là không để chết người.

Lời của Thôi Chấn vẫn hữu dụng, bảy tám người mặc áo vải khóc lóc thảm thiết bị đuổi đi, bọn họ nghe nói bị gia chủ tặng cho Thôi thị, khóc tới đứt ruột.

Ngu Tu Dung, Thôi nương tử đi lên đón người, đỡ lấy phụ nhân khóc to nhất, thì thầm an ủi, dẫn họ về đội ngũ Vân gia.

Thôi Dao cũng không ngờ diễn biến tới mức này, lòng chua xót nói với Thôi Chấn:" Đáng lẽ ông nên nhận lời Vân hầu ngay từ đầu, người ta dùng lễ tới nói chuyện, nhưng ông lại cố chấp đóng cửa không tiếp.”

“Đến khi người ta đưa ra yêu cầu vô lý, đáng lẽ ông không nên đồng ý thì ông lại xuống nước. Dù người ta nắm được yếu điểm nào đó uy hiếp ông, ông cũng không nên đồng ý, cùng lắm vứt bỏ cái yếu điểm đó là được."

"Với tính coi tiền như mạng của ông, nhất định bị Vân hầu nắm lấy túi tiền rồi."

"Ông lùi bước một cái, thanh danh hiển hách bao năm của Thôi thị đã không còn nữa, Thôi thị nghìn năm không đổ dựa vào cái gì? Không phải tiền. Ông không phân biệt nỏi cái nào là chính, cái nào là thứ yếu, vứt bỏ đi cái gốc, giữ lấy vài đồng tiền ư?"

"Người ta dùng ta thăm dò khí độ Thôi thị, ông thể hiện ra sự hạn hẹp ngay từ đầu là đã chôn xuống mầm họa rồi, giờ ông thỏa mãn bao nhiêu điều kiện thì túi tiền của ông cũng không giữ nổi."

"Đừng nên trách Vân hầu, hãy xem lại bản thân đi."

"Thôi Chấn, về đi, đóng đại môn lại suy ngẫm việc làm của mình, đồng thời nhanh chóng phái người từ Thanh Hà tới giúp ông xử lý đống hỗn loạn này. Thôi thị ở kinh thành đã rơi vào cảnh tường đổ muôn người đẩy rồi, bằng vào tài trí của ông không ứng phó nổi đâu."

Thôi Chấn hai mắt sung huyết thời gian dài rốt cuộc đỏ rực, vẫn cứ nhắm vào Vân Sơ mà trút giận:" Thôi thị nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Kết cục duy nhất của các ngươi là nam tử tan xương nát thịt, nữ tử đời đời làm xướng kỹ."

Thôi Dao đau khổ nhắm mắt lại, thoáng cái nàng mở mắt ra, thi lễ với đám đông:" Ở đây có hảo hữu cố cựu của Thôi thị, nếu còn niệm tình xưa, không muốn Thôi thị kinh thành tan thành khói mây, xin đem chuyện xảy ra hôm nay báo cho Thanh Hà Thôi thị đúng sự thật, tiểu phụ nhân cảm kích vô cùng."

Người vây quanh vốn nãy giờ chỉ xem trò vui, nhưng nghe câu này của Thôi Dao có người thi lễ, sau đó tức tốc rời đi.

Người thông minh đều biết, Vân Sơ lần này kiếm chuyện với Thôi thị không phải vì tính Nhị Bách Ngũ của y.

Đây chỉ là dấu hiệu của giông bão sắp tới thôi.

Vì thế khuôn mặt Trường Tôn Xung càng trở nên nghiêm túc.

Bình Luận (0)
Comment