Hành vi của Vân Sơ vô cùng quá đáng, y đem đi lễ giáo ma ma của Thôi thị, đem đi mấy công tượng cao cấp nhất ... Quá đáng hơn nữa, khi đi, y đem theo cả đống lễ vật của mình.
Chẳng để cho Thôi thị chút thể diện nào.
Nhìn Vân Sơ dẫn đội ngũ nghi trượng của y rình rang rời đi như đám nhà quê đắc thắng vì nhặt được đồ rơi vãi ngoài đường, Trường Tôn Xung vẫn ngồi đó đón từng cơn gió nóng Trường An.
Đột nhiên một mùi thối không ngửi nổi từ phía đông bay tới làm Trường Tôn Xung từ suy tư tỉnh lại, dùng khăn tay bịt mũi. Hắn nhớ ra rồi, cách nơi này không xa là nhà của ngự sử Thường Thục, nơi đó đã biến thành chỗ tập kết xe phân lớn nhất ở Trường An.
Người nhà Thường Thục đã chuyển hết ra nông trang ngoài thành sống, trong nhà chỉ còn lại Thường Thục và vài gia phó.
Có điều nghe nói ở phụ cận nông trang nhà Thường Thục lại có người tới mở xưởng làm tương và xưởng làm da thuộc.
Xưởng tương trước kia mở ở phường Phong Ấp, thứ đó nặng mùi, dùng để cản trở đông gia rảnh rỗi tới tra sổ sách, hoặc là quan gia đi qua uống rượu miễn phí.
Từ khi Vân Sơ lên làm huyện lệnh Vạn Niên, y đem tất cả nhà xưởng bốc mùi đuổi ra khỏi thành Trường An, không được phép tới gần mười dặm.
Nông trang nhà Thường Thục ở ngay ngoài thành Trường An gần với đường cái, cách thành chỉ ba dặm, nhà họ sở hữu mảnh đất này từ thời Tùy, khi Lý Uyên tới vì ổn định lòng dân nên không thu hồi lại đất đai.
Có cái nông trang cách Trường An có ba dặm luôn là điều làm nhà Thường Thục kiêu ngạo, nhưng bây giờ nơi này cũng sắp không sống nổi nữa rồi.
Xưởng tương gây ô nhiễm không khí, xưởng thuộc da cần rất nhiều nước, muối và mang tiêu. Có thể nói, đất đai gần xưởng da sẽ nhanh chóng xảy ra vấn đề.
Hai xưởng này sở dĩ được xây dựng gần thành Trường An như thế là vì được huyện nha huyện Vạn Niên phê duyệt đặc biệt. Đây mới chỉ là đợt đầu, về sau sẽ có thêm nhiều xưởng tương, xưởng thuộc da quy tụ nơi này.
Không cho Thường Thục nửa cơ hội sống nào, đó là cách Vân Sơ báo thù.
Thường Thục là con chó mà Trường Tôn Xung phái ra thăm dò Vân Sơ, giờ con chó này không sống nổi nữa, chạy tới trước mặt Trương Tôn Xung cầu xin rồi.
Trường Tôn Xung hôm nay đích thân tới xem thái độ của Vân Sơ, hắn có kết luận, y sẽ giết Thường Thục, tất nhiên y sẽ không trực tiếp ra tay mà dần dần dồn Thường Thục vào chỗ chết.
Giúp Trường Tôn gia liên hệ với thái tử là lợi ích mà Vân Sơ đưa ra, Trường Tôn Xung nhận rồi thì phải ngồi im xem Vân Sơ giết con chó này.
Vân Sơ không phải là người thích ôm chuyện bẩn thỉu vào người, lần này y đối phó với Thôi thị nhất định có nguyên nhân trí mạng.
Trường Tôn Xung không vội, với mạng lười quan hệ Trường Tôn thị gây dựng bao năm cùng lắm tới mai thôi là hắn sẽ biết ngọn nguồn.
Nghi trượng của Vân gia lần nữa xuất hiện trên Chu Tước đại nhai, lần này thì không có một xa giá nào tước vị cao hơn Vân Sơ nữa, cứ như mọi người giao hẹn với nhau cùng ở nhà vậy.
Ngu Tu Dung ngồi trên xe ngựa đầu tiên, đắc ý như con gà vừa đẻ ra được trứng vàng. Thôi nương tử còn kích động hơn mấy phần, nói một thôi một hồi lại khóc một trận, khóc xong lại nói, nói như cả đời chưa bao giờ được nói.
Cửu Phì đánh xe cho Thôi Dao, Vân Sơ an bài như thế, Thôi Dao trong xe rất yên tĩnh. Vân Sơ len lén nhìn cái xe này mấy lần, phát hiện Cửu Phì cúi gằm mặt, toàn thân run như bị thương hàn vậy.
Đội ngũ hết sức chỉnh tề vừa rẽ vào phường Tấn Xương, thế nhưng vừa vào trong một cái là bắt đầu xộc xệch, đám người vác nghi trượng vội vàng giao nghi trượng cho quản gia Lưu Nghĩa rồi chạy về nhà, đám phó phụ cũng vội vàng cởi áo ngoài rảo bước về Nhà ăn lớn. Người phải đi làm thì đi làm, người cần bán đồ thì bán đồ, chẳng ai nhàn rồi, hôm nay theo gia chủ đi lãng phí nửa ngày, ảnh hưởng tới cái túi tiền.
Phường Tấn Xương là nơi khiến người ta thả lỏng, mấy người vừa bị Thôi Chấn đuổi ra khỏi nhà, đang hoang mang lạc lối nhìn thấy nơi này phồn hoa tấp nập, phó nhân Vân thị thoải mái tự do, lòng cũng bình tĩnh hơn.
Chỉ cần Vân gia có nhà xưởng, có cửa hiệu thì họ không lo không được trọng dụng, bọn họ là hành gia trong nghề, có đủ kiêu ngạo.
Thấy người mới tới bắt đầu ngó nghiêng xung quanh, trẻ con còn chạy tới sờ kênh nước trong veo mát lạnh, Vân Sơ mỉm cười, chỉ có Thôi Dao là yên tĩnh quá đáng.
Vì thế trước khi vào nhà Vân Sơ nói với Thôi Dao:" Tên mã phu Cửu Phì chính là Lưu Chiêu, trượng phu số khổ của cô đấy."
"Hầu gia ..." Cửu Phì gào lên cắt lời Vân Sơ nhưng đã muộn rồi, hắn vốn vờ không biết Thôi Dao, đang tháo xe ngựa, nghe vậy chết đứng tại chỗ. Tích tắc sau như bị trúng tên vào mông, la hét chạy mất tích:
Vân Sơ thấy chưa đã, đem những lời Cửu Phì chúc phúc cho lão bà hôm đó thuật lại một lượt, bỏ lại Thôi Dao lặng người tại chỗ. Cực kỳ vô trách nhiệm chắp tay sau mông ngâm nga ca khúc nào đó đi tìm Con khỉ già uống trà.
Nói ra con quỷ xui xẻo như thế đúng là trên đời hiếm có, hắn đi theo mình lâu như thế, còn một lòng một dạ, thân là gia chủ phải nghĩ cho nhân sinh, cho tương lai của hắn chứ? Đúng không? Phải thưởng cho hắn tí mật ngọt, đúng không?
Dù sao thứ mật ngọt này y kiếm được miễn phí mà, có phải y bỏ ra đâu.
Chuyện khác không cần Vân Sơ lo, lão bà sẽ an bài thỏa đáng, nam chủ ngoại nữ chủ nội, không nên xâm phạm lãnh địa của nàng.
Vân Sơ đi vào phòng Con khỉ già thì thấy ông ta đi chân đất bước quanh tấm bản đồ lớn, nhìn kỹ thì là bản đồ Tây Vực, tỉ mỉ hơn cả bản đồ của binh bộ.
Con khỉ già đột nhiên hỏi:" Ngươi giao thủ với võ sĩ Thạch Quốc chưa?"
"Cả đời ta làm những chuyện gì, ông còn rõ hơn ta, sao lại hỏi chuyện này?"
"Ngươi thấy ngươi vào lồng chiến đấu thì có giành được thắng lợi cuối cùng không?"
Vân Sơ nhún vai:" Chưa từng tham gia, làm sao biết được?"
Con khỉ già thở dài:" Già rồi, không đánh được nữa, ngươi đi thay ta một chuyến đi."
Vân Sơ cười trên đau khổ của người khác:" Nghiệt báo tìm tới rồi hả? Kẻ thù cũ?"
"Vài sản nghiệp của ta ở Thạch Quốc bị người ta nhắm vào rồi, đang khiêu chiến ta."
"Không thể kéo cả đám tới ẩu đả sao?"
Con khỉ già lắc đầu:" Không, phải quyết chiến sinh tử trong lồng sắt."
"Ta làm quan, không thể chạy đi vạn dặm tới Thạch Quốc, tham gia chiến đấu được, không bị hoàng đế chửi chết thì cũng bị đám ngựa sử ngôn quan đàn hặc chết."
"Ở Trường An."
Vân Sơ nhìn bộ dạng lo lắng trùng trùng của Con khỉ già cười vang:" Nếu ở Trường An thì ta trả lời ông ngay bây giờ, ta thắng là cái chắc."
(*) Đám ae Vân gia suốt ngày bị bắt nạt, ấm ức, mỗi Vân Sơ láo tó quá mà ko ai trị.