Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 719 - Q3 - Chương 227: Ở Trường An, Ta Là Vô Địch. (2)

Q3 - Chương 227: Ở Trường An, ta là vô địch. (2) Q3 - Chương 227: Ở Trường An, ta là vô địch. (2)

Vẻ lo lắng trên mặt Con khỉ già không vì tuyên bố huênh hoang của Vân Sơ mà giảm lại còn còn tăng:" Một kẻ được mệnh danh là hùng ưng Tuyết Sơn, chiến lung chi vương sắp tới Trường An rồi."

"Võ nghệ của ngươi cao tới đâu thì ta biết, nhưng ta không biết võ nghệ của Ba Cách Mạn tới mức nào. Thanh Lang mà năm xưa ngươi gặp đã chết trong tay Ba Cách Mạn, nghe nói chỉ cầm cự được trong lồng sắt một tuần hương thôi."

"Võ công của ngươi lại không hơn Thanh Lang là bao."

Lời của Con khỉ già làm Vân Sơ ngẩn ra, không phải vì chấn kinh mà tâm tư của y đã bay vèo tới cuộc sống ở Thiên Sơn rồi. Thanh Lang là một tên thủ lĩnh mã tặc cường hãn, năm đó cướp đi mỹ nhân trong lều của Bả Nhuận khả hãn, cướp cả trâu dê, giết ba nhi tử của ông ta.

Vì thế Bả Nhuận khả hãn luôn truy đuổi Thanh Lang, còn treo thưởng rất cao. Kết quả Bả Nhuận khả hãn bị nhi tử giết chết, Thanh Lang vẫn sống khỏe re.

Tên đó trong mắt người Hồi Hột như là thần vậy, vậy mà giờ bị một cường nhân khác giết chết, mà có vẻ lại chẳng tốn công lắm.

"Nếu là thế, ta thấy ta không có lý do gì đi liều mạng với một con dã thú. Ông cũng biết đối với người thích dùng đầu óc hơi võ lực như tha mà nói là vô cùng bất công."

Con khỉ già thừa biết, tên này gặp văn nhân thì thích dùng võ lực, gặp võ tướng lấy trí tuệ ra đùa bỡn người ta, thế nên y mới ăn sạch, có điều lần này không có lựa chọn:" Phải giết hắn một cách quang minh chính đại trong lòng sắt, nếu không sản nghiệp của ta ở Thạch Quốc sẽ bị mất."

Vân Sơ cười khẩy:" Được mấy đồng mà tiếc?"

Con khỉ già nổi giận:" Ba bộ tộc vạn người, thai thành trì, mười vạn con trâu, hơn năm vạn thớt ngựa, cừu vô số, có đủ để ngươi liều mạng không?"

Vân Sơ phì cười:" Ba vạn người thì làm sao quản lý được số gia súc đó, ông cứ làm như ta chưa bao giờ đi chăn cừu ấy."

Con khỉ già thong thả nói:" Ngươi không tính những nô lệ thuộc về đội mã tặc của ta à?"

"Những thứ đó sau này là của Na Cáp, vì muội tử của ngươi, ngươi là huynh trưởng không nên góp một phần sức lực à?"

Vân Sơ nhìn chằm chằm Con khỉ già một lúc rồi gật đầu:" Nếu là thế, phải tính toán cho kỹ càng mới được. Trước tiên, ông xác định ta nhất định cần chiến đấu với Ba Cách Mạn gì đó trong lồng à?"

Con khỉ già khẳng định:" Thân phận của Ba Cách Mạn kỳ thực không thấp hơn ngươi, đây là cuộc chiến giữa vương và vương, ai còn sống ra khỏi lồng có tất cả, kẻ chiến bại chết trong lồng thì mất hết."

Quyết định thắng bại của chiến đấu không chỉ vẻn vẹn ở trong cuộc chiến, tuyệt đại đa số anh hùng đều không chết trên chiến trường.

Một cuộc chiến có ý nghĩa quan trọng như vậy, Vân Sơ không tin đơn thuần dựa vào một cuộc chiến để định đoạt:" Ta muốn toàn bộ tin tức về đối phương, càng chi tiết càng tốt."

Con khỉ già cảnh báo:" Ba Cách Mạn kinh nghiệm chiến đấu trong lồng rất phong phú. Từng có kẻ bắt giết thê tử, nhi nữ của hắn trong lúc hắn chiến đấu, nhưng không làm dao động được quyết tâm của hắn, ngươi đứng quá tự đại."

"Ta không tự đại." Vân Sơ uể oải vặn mình:" Ta nói rồi, ở Trường An, ta là thiên hạ vô địch."

Chẳng hiểu vì sao Con khỉ già lại đi chấp nhận chuyện cùng một dã nhân chiến đấu trong lồng đầy gai nhọn, Vân Sơ thấy chuyện này hoang đường.

Con khỉ già xem như cũng leo lên tới tầng chóp của kim tự tháp rồi mà vẫn làm cái chuyện khó hiểu.

Giả sử có một kẻ nào đó đòi quyết đấu với Lý Trị, kẻ đó sẽ bị vô sổ người kéo tới dùng cách nhanh nhất, tàn nhẫn nhất giết chết, sau đó tuyên bố với cả thế giới, người giành chiến thắng trong cuộc quyết đấu là Lý Trị.

Lý Trị nhất định sẽ vui vẻ nhận lấy, thậm chí đắc ý đem khoe khoang.

Đó mới là cách xử trí của người nắm quyền, không phải đem hết được mất đặt vào cuộc quyết đấu.

Quá ngu xuẩn.

Vân Sơ không bao giờ làm thế, hay nói đúng hơn thì y qua thời phải làm thế rồi.

Người Thạch Quốc sùng bái vũ lực cá nhân, bọn họ say mê câu chuyện mang tính sử thi về anh hùng một mình xông vào quân địch, thẳng một đường chém giết xông về phía trước.

Người Đường thì không, một khi lên chiến trường, tập thể mời là quan trọng nhất, tướng lĩnh quân Đường thích nhất là giết những kẻ khó bảo, bất tuân mệnh lệnh.

Cho nên quyết đấu ở Đại Đường chỉ là một trò chơi, hoặc là hành động thiếu não của đám hào hiệp ở chợ Tân Phong.

Còn với huân quý, đó là chuyện chẳng bao giờ xảy ra với họ.

Cho nên khi Vân Sơ lấy được hết tư liệu về tên Ba Cách Mạn kia từ Con khỉ già, Vân Sơ ném thẳng cho Ân Nhị Hổ xử lý.

Đem so với chuyện quyết đấu, y càng hứng thú muốn biết câu chuyện giữa Cửu Phì và Thôi Dao hơn.

Cửu Phì chạy một cái, cả đêm không về, tên vô dụng.

Thôi Dao sau khi ăn bữa cơm hoan nghênh do Ngu Tu Dung chuẩn bị, nghe yêu cầu và an bài với nàng, tỏ ra rất vui.

Thôi Dao cũng đưa ra yêu cầu thành lập Vân thị nữ học, trong đó quan trọng là, hữu giáo vô loại.

Nói cách khác nữ học của Vân gia không chỉ nữ tử Vân thị có thể vào học, chỉ cần Thôi Dao muốn, dù là nữ nhi nô lệ cũng có thể học, hơn nữa Vân gia phải phụ trách khẩu lương cho những khuê nữ nghèo trong thời gian học.

Ngu Tu Dung không hài lòng, nàng thấy trượng phu là người oan uổng nhất thành Trường An, để Thôi Dao lấy tiền Vân gia, hoàn thành đại nghiệp hữu giáo vô loại.

Nàng thậm chí còn hoài nghi, đây mới là mục đích thực sự của Thôi Dao, chứ không phải là vì muốn giúp Vân gia. Lòng nàng bực bội, trước khi ngủ kể với trượng phu, để trượng phu nghĩ cách đánh tan ý đồ của Thôi Dao, chuyên tâm dạy bảo Vân Na, Lý Tư, Vân Cẩm.

Vân Sơ nghe xong giơ tay đánh đít Ngu Tu Dung mấy cái, không giải thích một câu.

Sáng hôm sau Vân Sơ mời Thôi Dao ăn sáng, nói với nàng, Vân gia gửi ở chùa Đại Từ Ân 3000 lượng vàng, dùng làm chi phí vận hành nữ học Vân thị. Còn nói với Thôi Dao, có yêu cầu gì, cứ sai Lưu Nghĩa giúp.

Thôi Dao thấy Ngu Tu Dung mặt đầy ủy khuất, nói:" Phu nhân một lòng vì Vân thị là đúng, nhưng không biết giờ Vân thị chỉ có quân công của hầu gia là đáng lấy ra nói thôi, tuy đủ lấy quan tước, song không đủ Vân thị thành thế gia."

Vân Sơ nói:" Với phu nhân ta, Vân thị là tất cả với nàng, còn với mỗ gia, Trường An mới là tất cả. Bất kể là lưu danh sử sách hay là gia tộc lâu dài chỉ là chuyện nhỏ, Vân mỗ không cầu cái đó, chỉ mong mỗi người bên cạnh sống cho ra người thôi."

Thôi Dao nghe vậy mắt long lanh:" Quân hầu là người có lòng dạ lớn."

"Sai rồi, sai rồi, kỳ thực ta là người xa hoa, thích nhà to, áo đẹp, ăn ngon, thích hưởng thụ tất cả những thứ mỹ hảo trên đời, chẳng qua không đủ tàn nhẫn cướp đi miếng ăn cuối cùng của bách tính, bóc lột họ để thỏa mãn dục vọng thôi. Vì thế để họ giàu lên, ta mới tha hồ mà sống xa xỉ." Vân Sơ thản nhiên nói:

"Ta không phải là người húp cháo một lòng lo việc công."

Bình Luận (0)
Comment