Trên bữa sáng, Vân Sơ không nhắc tới chuyện của Cửu Phì, Thôi Dao có vẻ cũng quên rồi, ba người cùng thảo luận quy mô của nữ học Vân thị, cùng với làm sao mời thêm nhiều nữ tiên sinh tới.
Chuyện Vân Sơ sỉ nhục Thôi Chấn chỉ qua một đêm, tới sáng bùng phát.
Đám văn nhân ngay trong đêm viết văn chương chửi Vân Sơ, đám võ tướng từng người tìm Vân Sơ khiêu chiến, bọn họ sở dĩ kích động như thế vì với người Đại Đường mà nói, đỗ tiến sĩ, cưới nữ tử ngũ tính, chết chôn Bắc Mang chính là nhân sinh đại viên mãn.
Song văn nhân cũng biết, viết văn rất có khả năng không bằng Vân Sơ, đám võ tướng cũng hiểu, nếu Vân Sơ nhận lời khiêu chiến, tám phần là họ không đánh lại.
Cho nên văn nhân viết văn chửi xong là chạy vào Ly Sơn ẩn cư, võ tướng chỉ thách thức mồm rồi chạy tới Chung Nam Sơ thanh tu, tóm lại nói cho sướng mồm nhưng không cho Vân Sơ cơ hội phản kích, để cho y tức chơi.
Đương nhiên, chuyện bọn họ làm nhiều nhất là đàn hặc Vân Sơ, trong đó Thường Thục cực kỳ điên cuồng, hắn chỉ thiếu điều lấy máu viết tấu sớ nữa mà thôi, mà nhìn vào mức độ thù hận hắn giành cho Vân Sơ thì đó chỉ là việc sớm muộn.
Năm nay Lý Trị vẫn không tới cung Cửu Thành tránh nắng, lựa chọn tới Khúc Giang đổi gió, coi như đi nghỉ hè.
Bụng Vũ Mị đã to lắm rồi, không đi xa được, nên cũng ở lại Khúc Giang.
Khúc Giang nước mênh mông, cây rậm rạp, tuy chẳng thể so với cung Cửu Thành ở trên núi chẳng cần gió cũng mát mẻ dễ chịu, nhưng ở đây cũng cách tuyệt hoàn toàn khỏi cái nóng điên người của Trường An, chỉ cần đừng phơi mặt ra giữa trời nắng thì bốn bề gió thổi lồng lộng hết sức dễ chịu.
Lý Trị hái một cái lá trong ruộng bông, lá đã bị sâu gặm nham nhở, vì sâu nhiều nên nhện cũng nhiều, trên rất nhiều cây bông giăng đầy tơ nhện. Ruộng bông như thế, nhìn kiểu nào cũng không thấy giống sẽ có thu hoạch tốt.
"Cho nên Vân Sơ năm sau không trồng bông nữa kỳ thực là quyết định bất đắc dĩ thôi, đúng không?"
Lý Trị thuận tay ném lá đi, hỏi ti nông tự thiếu khanh Mạnh Nguyên Phủ theo sau.
Mạnh Nguyên Phủ cao gầy, mặt mày hơi khắc khổ, trông giống tiên sinh hương thôn hơn là trọng thần triều đình:" Bông hai huyện Trường An, Vạn Niên giảm sản lượng là chuyện không thể nghịch chuyển. Nếu không có trận tuyết lớn đủ giết hết sâu, hai huyện này năm sau không thể trồng bông nữa."
Lý Trị phóng mắt nhìn ruộng bông xác xơ mà thở dài:" Trẫm còn cho rằng dựa vào bông có thể phu dân, ai ngờ chẳng được lâu, đủ thấy dân sinh gian nan cỡ nào.”
Mạnh Nguyên Phủ vội nói:" Khải tấu bệ hạ, khi bông nhiều sâu thì nên trồng cây khác, như thế hai ba năm sau lại có thể trồng bông rồi, luân phiên nhau là tránh được sâu hại."
"Vậy thì đốt ruộng bông này đi, tránh lây sang nơi khác."
Mạnh Nguyên Phủ nhận lệnh rời đi làm việc.
Bông ở Khúc Giang lý mọc không tốt, nhưng hành tím nơi này lại xanh ngăn ngắt, đã hiện ra cảnh tượng được mùa.
Lý Trị ngắt một lá hành đưa lên mũi ngửi, sau đó đi thẳng vào chòi nghỉ, tháng sáu ở Trường An, phơi mình dưới ánh nắng không khác gì chịu tội.
Con gấu lớn xuống ao nước là không chịu lên nữa, hiếm một lần không bám theo Lý Trị, nó ngâm mình trong nước mát nghịch bùn, nơi đó mọc rất nhiều hoa sen, nó quẫy đạp trong đó, tàn hại vô số.
Vũ Mị vốn sợ nóng, thêm vào đang mang thai, bên cạnh không lúc nào thiếu được người quạt.
Thấy Lý Trị vội vã quay về, cười nói:" Trời nóng như thế bệ hạ sao còn ra nắng, phong tật của người kỵ nhất là nóng, nên cẩn thận là hơn."
Lý Trị vào đình rồi giang rộng hai tay để gió mát thổi qua ống tay áo rộng, đợi mồ hôi trên người khô rồi thở phào, tới bên Vũ Mị:" Hiện Nhạc Lãng chưa thể chết."
Vũ Mị gật đầu:" Luôn đề phòng cô ta tự tận, nữ nhân này không ngờ quật cường như thế, rõ ràng chịu không nổi nữa, nhưng cắn chặt răng không nói."
"Thiếp đưa cô ta tới thái y viện rồi, đợi cô ta khỏe lại sẽ tiếp tục tra hỏi."
"Bệ hạ cũng bức bách Vân Sơ ra tay với Thô thị rồi, có kết quả chưa? Vân Sơ hiểu những thứ cây kia còn hơn cả Nhạc Lãng."
Lý Trị thở dài:" Thôi thị không còn nhân tài, bị Vân Sơ dễ dàng hạ được, trẫm không thăm dò được gì, y đao gươm không dính máu, lành lặn rút lui."
"Cái nhà như thế mà cũng xếp ngang với Lý thị Lũng tây ra sao? Hoàng hậu, thị tộc chí phải sửa nữa rồi, đám gia tộc ngàn năm đó không còn như xưa, giờ chỉ là thứ đỉa bám vào giang sơn của trẫm hút máu thôi."
Vũ Mị an ủi:" Bệ hạ đừng gấp, đợi Lý Nghĩa Phù về, phần thắng sẽ nhiều hơn."
Lý Trị gật đầu:" Trẫm không gấp, hai người Bùi Hành Kiệm, Lý Kính Huyền gần đây đưa ra cách khoa khảo hoàn toàn mới, trẫm muốn thử xem hiệu quả ra sao."
Vũ Mị trở mình trên giường gấm, tuy mang thai, nữ nhân này vẫn quyến rũ mê người:" Khoa khảo gì mà khiến bệ hạ nóng lòng thế?"
Lý Trị gằn giọng:" Chấm dứt hành quyển, chấm dứt tiến cử, bài thi dán tên, đợi chép xong thì giao cho quan chấm thi."
"Trẫm muốn biết, áp chế được hào môn, rốt cuộc trong số con cháu hàn môn, có nhân tài trẫm muốn hay không?"
Vũ Mị nhìn Lý Trị rất lâu, càng nhìn càng thấy nam nhân này xa lạ.
Trước kia hắn không như thế, hắn là dứa trẻ không lớn, ở chùa Cảm Nghiệp nàng chỉ khiêu khích một chút, hắn đã rúc vào lòng nàng, khi đó hắn lương thiện, còn tình cảm.
Với Lý Trị, cảm xúc của Vũ Mị rất hỗn loạn, nàng chẳng biết phải nói thế nào, chỉ biết khi Lý Trị phái người đón nàng từ chùa Cảm Nghiệp về hoàng cung, Vũ Mị cảm kích hắn suốt đời.
Giờ thì khác, nam nhân này trở nên khó nắm bắt. Nói thế nào nhỉ ... Hắn trở nên hơi giống phụ thân hắn rồi.
Vũ Mị không thích thái tông hoàng đế, ông ta như ngọn núi lửa, là một vùng biển chết, không cho sinh vật nào xung quanh sinh tồn.
Nhưng Lý Trị vẫn khác biệt rất lớn với thái tông, dù hắn có là ngọn núi thì cũng là ngọn núi nuôi dưỡng vạn vật, dù là biển thì trong biển cho phép các loại cá bơi.
Nghĩ tới đó Vũ Mị nắm tay Lý Trị, đặt lên gò má của mình.
Lý Trị vuốt ve má nàng, mỗi khi Vũ Mị làm vậy là dấu hiệu nàng đang động tình, chỉ là nhìn cái bụng to vượt mặt của nàng, hắn chỉ có thể nhéo múi nàng chịu thua ...
(*) Vân Na sợ đi học trốn ra ở cùng Huyền Trang rồi hay sao mà chả thấy cái mặt đâu.